Chương 3

3.

Khi quay về Địa phủ làm bài tập suy luận hình học, mấy người bạn ma của tôi nhao nhao hỏi:

“Lạc Chi, cậu thật sự không chịu đi đầu thai sao? Nhất định phải thi đậu công chức à?”

Tôi mím môi cười nhạt: “Mấy cậu không hiểu đâu.”

Giờ tỷ lệ sinh giảm, đầu thai rất dễ bị đưa sang nước khác.

Mà hiện tại, dù tôi c/h/ế/t trẻ, nhưng ít ra tôi còn có một người yêu cũ giàu có chứ.

Lúc đầu Trần Tri Dự đốt vàng mã cho tôi toàn dùng xe tải chở đến.

Suýt chút nữa khiến Địa phủ lạm phát.

Diêm Vương khóc lóc cầu xin tôi báo mộng, bảo Trần Tri Dự đừng đốt nữa.

Đó là lần đầu tiên tôi báo mộng, cũng là lần duy nhất.

Khi đó tôi vừa c/h/ế/t chưa đầy ba tháng.

Trần Tri Dự lúc ấy mới khởi nghiệp, bận tối tăm mặt mũi, thời gian ngủ chẳng đáng là bao.

Tôi mãi mới tìm được một khoảng thời gian trống.

Tôi không vội bước vào giấc mộng, mà ngược lại đứng nhìn người yêu cũ này một lúc.

Về cái c/h/ế/t của tôi, Trần Tri Dự dường như chẳng buồn chút nào, một giọt nước mắt cũng không rơi.

c/h/ế/t vì tai nạn xe thì cũng khá thảm, đầu tôi bị đập vỡ.

Người trang điểm xác chỉnh lại xương cốt, trang điểm đàng hoàng, chỉ riêng chuyện mặc áo tang thì Trần Tri Dự mặt lạnh từ chối.

“Cô ấy không thích mặc đồ tang, thay cho cô ấy một cái váy dây đẹp là được rồi.”

Tôi vừa khóc vừa gật đầu.

“Phải là váy hoa, hu hu.”

Lạc đề rồi.

Công ty của Trần Tri Dự cũng có chút thành tựu, nhưng anh lại gầy gò, hốc hác hơn nhiều.

Dù vậy, vẫn đặc biệt điển trai.

Khi tôi vào giấc mơ.

Trần Tri Dự đang nằm trên sofa nhỏ, chậm rãi mở mắt, liền thấy tôi đang kéo khóe miệng làm mặt quỷ.

Anh thản nhiên nói: “Ma à.”

Tôi giận dữ: “Anh làm ơn nghiêm túc chút đi.”

Trần Tri Dự co chân trái lên, dùng tay che mắt, nơi cổ họng phát ra vài tiếng cười.

“Lê Lạc Chi, em làm ma cũng không dọa được ai.”

Tôi bèn ngồi lên người anh.

“Thế thế này thì sao?”

Tôi cọ qua cọ lại.

Trần Tri Dự câm nín, cười rồi vuốt eo tôi.

“Đừng làm bậy.”

Tôi hôn lên môi anh.

Cứ thế, chúng tôi dây dưa suốt cả đêm trong mộng.

Cuối cùng tôi mới bảo anh: “Trần Tri Dự, đốt ít vàng mã thôi, Địa phủ đang lạm phát.”

Vội vàng rời đi không lâu sau đó.

Trần Tri Dự chậm rãi tỉnh dậy.

Trong mắt thoáng qua một tia mơ hồ.

Sau đó cúi nhìn xuống dưới người mình.

Anh xoa trán, mắng một tiếng: “Khỉ thật.”

Rồi bước vào phòng tắm.

Từ đó về sau, đúng là anh đốt vàng mã ít hơn.

Nhưng khi công việc ngày càng phát đạt.

Anh bắt đầu đốt mấy thứ hàng hiệu mùa xuân – hè, túi xách, trang sức.

Đem tôi trang điểm thành hoa khôi của Địa phủ.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau