7.
Người từng c/h/ế/t một lần, có thể nhìn thấy hồn ma.
Chuyện này không phải lời đồn vô căn cứ.
Vậy nên khi thấy Trần Tri Dự với vẻ mặt giận dữ, tôi hoàn toàn không dám hé răng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Lê Lạc Chi.”
“…”
Tôi đáp lại bằng sự im lặng.
Từ ngày tai nạn xe xảy ra đã một tháng trôi qua.
Vết thương của Trần Tri Dự đã hồi phục gần hết.
Giờ đây anh lại khôi phục dáng vẻ bất cần đời trước kia.
Từng chữ từng chữ anh nhấn mạnh: “Lê Lạc Chi.”
Cuối cùng tôi không thể tiếp tục im lặng.
Vội vàng bước lên, giả vờ nâng mặt anh, nghiêm túc nói:
“Thật ra sau vụ tai nạn, đầu anh bị tổn thương rồi, những gì anh thấy bây giờ đều là ảo giác.”
Trần Tri Dự tức cười.
“Ồ, ảo giác à?”
Tôi gật đầu rất nghiêm nghị.
Trần Tri Dự tin rồi.
Cười khổ: “Cũng đúng, anh nhịn ba năm rồi, không thì sao vô duyên vô cớ lại thấy Lê Lạc Chi trần như nhộng trước mặt.”
Tôi giật mình, lập tức lấy tay che ngực.
Khoan đã.
Chỉ bảo tôi là Trần Tri Dự giờ nhìn được hồn ma, có ai nói thêm là có cả mắt nhìn xuyên đồ đâu?
Biết thế đã mặc nội y theo bộ rồi!
Trần Tri Dự thấy động tác của tôi, bỗng hơi khó chịu.
Sau đó thuận tay cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh đẹp mắt.
Động tác chậm rãi, như cố ý dằn vặt tôi.
“Có lẽ đến lúc tìm bạn gái mới rồi.”
Vẻ mặt tiếc nuối.
“Như vậy cũng không uổng phí thân hình này của anh.”
Cơ bụng và đường eo chữ V dần hiện rõ.
“Không biết bạn gái sau này của anh có thích cơ bụng không, cô ấy có thích sờ không nhỉ? Dù sao bạn gái cũ anh cũng mê lắm.”
Anh tiếp tục kéo quần thể thao m/á/u xám xuống.
“Chỗ này nữa.”
“Rất to.” Tôi nuốt nước bọt.
“Cảm ơn lời khen.”
Rồi như chợt nhận ra mình hơi điên, Trần Tri Dự bật cười xua tay.
“Chậc, ngại quá, xem trí nhớ của anh kìa, suýt quên mất em là ảo giác.”
Anh tự nhiên cầm điện thoại lên.
“Hồi trước có cô gái mê thân thể anh lắm, trông cũng xinh, chắc nên tiếp xúc thử, giờ gọi đến nhà luôn.”
Tôi chịu không nổi nữa.
“Trần Tri Dự!”
Anh lập tức ném mạnh điện thoại lên ghế sofa.
Tiếng anh còn to hơn tôi.
“Lê Lạc Chi!”
Tôi lập tức mềm xuống, chột dạ đưa tay gãi mũi: “À, đừng lớn tiếng như vậy mà.”
“Ba năm rồi! Anh mơ thấy em được mấy lần? Hai lần thì phải, một lần bảo anh đừng đốt vàng mã nữa, một lần nói em cô đơn, mèo giấy cũng đốt rồi, giờ còn thiếu nam quỷ âm khí nặng!”
Anh cầm lấy con dao gọt trái cây, đặt lên cổ mình.
Bộ dáng cực kỳ ngông nghênh: “Tin không, anh c/h/ế/t trước mặt em bây giờ?”
Đúng là người được sủng ái nên chẳng biết sợ gì.
Tôi chỉ có thể dỗ dành anh: “Đang nói chuyện đàng hoàng, anh làm gì động tay động chân vậy?”
Tôi kiễng chân hôn lên môi anh.
Dù biết trên môi anh sẽ không có hơi ấm.
Nhưng ít ra cũng giải quyết được vấn đề thái độ.
Trần Tri Dự vứt dao trái cây đi, cuộn mình trong ghế sofa hờn dỗi.
“Đồ không có lương tâm.”
“A, đừng giận nữa mà.” Trước kia toàn là Trần Tri Dự dỗ dành tôi.
“Bây giờ thế nào anh mới chịu tha thứ cho em?”
Trần Tri Dự khẽ nói: “Cùng anh ngắm sao đi.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.