8.
Lần đầu tiên tôi gặp Trần Tri Dự, chính là dưới bầu trời đầy sao.
Nhưng khi đó, tôi là khách mời của bữa tiệc.
Còn Trần Tri Dự chỉ là nhân viên giao bánh cho bữa tiệc ấy.
Lúc đó anh rất nghèo, mỗi ngày làm mấy công việc một lúc.
Khi mang bánh vào biệt thự, có vài tiểu thư gọi với theo:
“Cho thêm 10.000, anh có thể ở lại với tôi một đêm không?”
Trần Tri Dự đẹp trai, cao ráo, chân dài, mặc đồng phục lại càng làm nổi bật vóc dáng.
“Trai đẹp à, em xinh thế này, anh đâu có thiệt nhỉ?”
Trần Tri Dự chỉ mỉm cười, khéo léo tránh khỏi tay họ.
“Mời dùng bánh.”
Tất nhiên, tôi không có mặt ở đó.
Nếu có, có khi còn phải thêm tiền.
Tôi thấy bữa tiệc chán ngắt, nên ra ngoài ngắm sao.
Rồi gặp được Trần Tri Dự với vẻ mặt mệt mỏi.
Anh đội mũ lưỡi trai, đường nét cằm sắc sảo, cực kỳ thu hút.
Tôi nhận ra đồng phục của anh, bèn gọi: “Này.”
Anh nhíu mày, “Có chuyện gì?”
“Cùng tôi ngắm sao.”
“Không rảnh.”
Tôi từ từ rút điện thoại ra.
“Nếu anh không đồng ý, tôi cho anh đánh giá xấu đấy.”
Trần Tri Dự nhắm mắt, thở dài một hơi.
Cố nhẫn nại, ngồi xuống bãi cỏ cùng tôi.
Khi đó tôi kiêu ngạo, coi trời bằng vung, có thể nói là chẳng được dạy dỗ gì.
Thế nên tôi hỏi thẳng: “Sao anh không đi làm trai bao?”
Với nhan sắc này, ở vũ trường chắc kiếm được không ít.
Anh không tránh né gì: “Làm trai bao rồi, bố mẹ tôi phải làm sao?”
Thật thú vị, tôi cứ tưởng anh sẽ nói mấy lời khinh thường hay chán ghét nghề đó.
Nên tôi cảm thấy đáng tiếc: “Vậy tôi không có cơ hội cứu anh ra khỏi chốn phong trần rồi.”
Anh cười khẩy.
Cho đến khi mây đen che khuất bầu trời sao.
Anh hỏi: “Tôi đi được chưa?”
Tôi gật đầu.
Sau đó, tôi lại gọi đặt bánh vài lần.
Để chỉ định Trần Tri Dự giao hàng, tôi bỏ thêm kha khá tiền.
Mỗi lần anh đến nhà tôi, tôi đều mặc váy ngủ khác nhau.
Có kiểu ngây thơ, có kiểu gợi cảm.
Nhưng Trần Tri Dự không hề mảy may lay động.
Sau đó, anh nghỉ việc.
Tôi chạy đến cửa hàng tiện lợi nơi anh làm để hỏi cho ra lẽ.
Anh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi.
Vậy nên tôi chất hai xe hàng đầy đồ ăn vặt, bắt anh phải tính tiền từng món.
“Sao anh nghỉ việc?”
Tôi ngăn tay anh khi anh định quét mã thanh toán, ra vẻ không trả lời thì hôm nay không yên đâu.
Anh nhấc mí mắt mỏng, giọng lười biếng: “Có bà chị giàu có cho tôi 1 triệu, bảo tôi bán thân.”
Tôi lập tức hiểu ra: “Anh không đồng ý, bà ta tố cáo anh à?”
Trần Tri Dự lắc đầu: “Không, tôi đồng ý rồi.”
“Cái gì cơ?”
“Ừ, tôi muốn nhẹ nhõm một chút.”
“Rồi sao nữa?”
“Bà ta bắt tôi hôn, tôi phát hiện mình không làm được cái nghề đó, liền bỏ chạy.”
Tôi không nhịn được, cười như điên.
“Thế là bà ta tố tôi với công ty, chắc quen biết với cấp trên, tôi bị cho vào danh sách đen.”
Anh liếc giá tiền.
“Tổng cộng 1287,4 đồng, trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?”
Tôi cười tươi: “Điện thoại tôi hết pin rồi, dùng của anh thanh toán giúp đi.”
“Ở đây không ghi nợ.”
“Vậy cho tôi số WeChat, tôi chuyển trước cho anh.”
Thế là tôi có được WeChat của Trần Tri Dự.
Tôi cứ tưởng theo đuổi Trần Tri Dự sẽ phải tốn nhiều công sức.
Nhưng thật ra, rất nhanh.
Thậm chí tôi chưa từng gửi một tin nhắn “chào buổi sáng”, giao diện chat vẫn là tin hệ thống mặc định.
Anh đã gọi điện cho tôi.
“Lê Lạc Chi, cho anh mượn chút tiền được không?”
Khi vay tiền, người ta thường rất hạ giọng.
Thế nên tôi nhìn Trần Tri Dự từ trên xuống.
“Dùng làm gì?”
“Mẹ anh hóa trị, còn thiếu 30.000.”
Xem ra mất công việc giao bánh khiến thu nhập anh giảm đáng kể.
Tôi im lặng một lúc.
“Đợi đấy.”
Tôi nhanh chóng đến bệnh viện nơi Trần Tri Dự ở, tiện thể đóng viện phí.
Chắc hẳn anh cảm thấy mất mặt, nên nói: “Anh sẽ trả lại cho em sớm thôi.”
Nhưng tôi lúc đó không biết xấu hổ, chỉ biết nhân cơ hội ép buộc.
“Không cần trả, chỉ cần anh làm bạn trai em, coi như 30.000 được xóa nợ.”
Biểu cảm Trần Tri Dự cứng đờ.
Tôi kiễng chân, định hôn môi anh.
Anh né một chút, rồi cúi đầu hôn lại tôi.
“Thấy không, Trần Tri Dự, hôn em cũng chẳng ghê tởm gì đâu.”
“Ừ.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.