9.
Ba năm có thể thay đổi rất nhiều điều.
Ví như…
Trần Tri Dự đã dọn từ căn phòng thuê chật hẹp lên biệt thự lưng chừng núi.
Trước kia, chúng tôi phải trèo lên tận tầng thượng, ngồi trên ban công, nắm tay nhau ngắm bầu trời đầy sao.
Còn bây giờ chỉ cần bước ra cửa, nằm xuống bãi cỏ là có thể thấy được.
Hơn nữa, sao còn to và sáng hơn trước.
Trần Tri Dự tâm trạng rất tốt, vui vẻ kể lại chuyện xưa với tôi.
“Lê Lạc Chi, em nghĩ gì vậy, tại sao lại cứu con bé đó?”
“Không biết nữa, chắc là do ý trời thôi.”
Tôi không hề suy nghĩ, chỉ là khi nhìn thấy chiếc xe lao thẳng về phía cô bé, theo phản xạ tôi liền đẩy nó ra.
Anh trêu: “Không phải người ta hay nói họa nhân sống ngàn năm sao?”
Tôi cũng cười: “Vậy chứng tỏ em là người tốt.”
“Mấy hôm trước anh đi viếng mộ em, gặp con bé đó đấy.”
Tôi giả vờ không biết.
“Rồi sao?”
“Nhìn cũng đáng yêu, nhưng dữ dằn y hệt em, anh dập đầu thuốc lá trên bia mộ em thì bị nó đánh.”
“Đáng đời, ai bảo anh vô văn hóa như thế chứ.”
Trần Tri Dự tỏ ra oan ức: “Lê Lạc Chi, em dập thuốc lá trên người anh, anh có kêu ca gì đâu.”
Tôi hơi chột dạ.
Hồi đó, tôi rất chiếm hữu Trần Tri Dự.
Thêm vào đó, tôi luôn nghĩ mình đã “mua” anh.
Vậy nên, khi thấy anh cười nói vui vẻ với người con gái khác, tôi vừa ghen vừa giận.
Nghe nói nicotine giúp người ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Lần đầu hút thuốc, tôi bị sặc.
Trần Tri Dự về tới, ngửi thấy mùi thuốc, nhíu mày: “Em hút thuốc à?”
Tôi bực bội lấy đầu lọc chạm vào cánh tay anh.
Trần Tri Dự đúng là người cứng rắn, không kêu lấy một tiếng.
Thật ra, tôi rất buồn. Từ khi anh ở bên tôi, chưa bao giờ nở nụ cười thật lòng.
Tôi bảo gì, anh làm nấy.
Nhưng lại cười ấm áp với người con gái khác.
Tim tôi đau như bị kim châm, vậy nên tôi cũng muốn anh nếm thử cảm giác đó.
Tới lúc nhận ra bản thân đã làm gì, mặt tôi tái nhợt.
Trên cánh tay anh cũng để lại một vết sẹo bỏng.
Giờ đây, Trần Tri Dự khẽ vuốt lên vết sẹo ấy.
Mỉm cười: “Em biết không, Lê Lạc Chi, lúc em lần đầu dập thuốc trên người anh, anh đã nghĩ: xong rồi, lần đầu bán thân đã gặp phải kẻ biến thái nhỏ.”
Tôi cũng cười ngớ ngẩn: “Giờ thì là biến thái c/h/ế/t rồi.”
Vừa dứt lời.
Không khí bỗng trầm xuống vài phần.
Trần Tri Dự lườm tôi.
Tôi chỉ biết cười gượng chữa cháy: “Đùa thôi, trò đùa của âm phủ đấy, anh chắc không hiểu được.”
“Nói cái gì trần gian ấy.”
“Được.”
Tôi cúi xuống, định hôn lên vết sẹo.
Lại phát hiện màu sắc nó đậm hơn, trước kia chỉ là một vết sẹo nhạt.
“Anh đi xăm à?”
Cố tình làm đậm thêm hình dáng vết sẹo.
Trần Tri Dự nằm xuống, ngắm bầu trời đầy sao.
Anh khẽ ừ một tiếng.
“Dù sao thì, đây là thứ duy nhất em để lại cho anh.”
“Lê Lạc Chi, em thật keo kiệt.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.