Chương 10

10.

Mấy ngày sau đó, tôi không xuất hiện trước mặt Trần Tri Dự.

Tôi tự lừa mình dối người, nghĩ rằng nếu anh không nhìn thấy tôi, có lẽ sẽ không đào sâu vào những chi tiết liên quan đến cái c/h/ế/t của tôi.

Biết đâu như vậy, Trần Tri Dự sẽ không trở thành kẻ g/i/ế/t người.

Nhưng tôi gần như đã bỏ qua một điều.

Từ ngày Trần Tri Dự sống sót sau vụ tai nạn ấy, thì chuỗi quân bài domino đã bị đẩy đổ.

Tôi trốn sau tấm rèm cửa.

Tiếng chuông hệ thống của điện thoại vang lên.

Trần Tri Dự ngửa đầu tựa vào ghế sofa, hờ hững nói: “Alo?”

“Trần tổng, chúng tôi đã kiểm tra camera, chỉ là có một đoạn bị cắt ghép lại – đúng lúc ngài dừng xe trong bãi đỗ của công ty. Kết hợp với tình trạng kiểm tra xe, ngày 18 tháng 7, đúng là có người đã động tay vào phanh xe của ngài.”

Trần Tri Dự nhíu mày: “Ừ.”

Xem ra, anh đã sớm đoán được.

Con đường dẫn tới nghĩa trang, Trần Tri Dự đã lái qua hàng trăm lần, thuộc nằm lòng từng khúc cua.

Huống chi lúc đó anh còn nghe thấy tiếng phanh có vấn đề.

Anh sẽ không xem vụ tai nạn này là chuyện ngoài ý muốn.

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau