Chương 1

1.

Trong linh đường, người đến rồi lại đi, ai nấy đều mang vẻ mặt bi thương tiếc nuối.

Chỉ có tôi biết, tất cả đều là giả dối.

Tôi đứng trong bếp, rót một cốc nước, vừa định uống thì sau lưng vang lên tiếng phụ nữ thì thầm đùa cợt:

“Đứa trẻ c/h/ế/t đã mấy ngày rồi, mà cha nó vẫn chưa thấy về sao?”

“Mày không biết à?”

“Biết cái gì…”

Giọng nói ấy hạ thấp hơn nữa, gần như chỉ còn là tiếng thì thầm:

“Nhị thiếu nhà họ Phó đi Tây Lệ, cùng với Bình Sương lên núi tuyết, nơi đó không có tín hiệu. Nhà họ Phó gọi điện đến phát điên, mà ảnh không bắt một cuộc nào.”

“Biết đâu là cố ý không bắt.”

Người phụ nữ cười nhếch môi:

“Ai mà chẳng biết cô ta dùng chiêu ‘chửa trước cưới sau’ mới vào được cửa nhà họ Phó, nếu không có cô ta, nhị thiếu sớm đã ở bên Bình Sương rồi.”

Giữa những tiếng xì xào bàn tán ấy, tôi vì đau buồn quá độ mà ngất lịm ngay trong linh đường.

Tỉnh lại sau khi được cho uống thuốc, bên tai vẫn là đủ loại tạp âm.

Đầu tôi đau như búa bổ, trở mình vùi mặt vào gối, cố gắng trốn tránh hiện thực.

Mùi mặn và ẩm nồng xộc vào mũi, thì ra là nước mắt tôi đã thấm ướt cả chiếc gối trong mấy ngày qua.

Nước mắt đã thấm đẫm gối, mà Phó Diên Lễ vẫn chưa quay về.

Tiếng ồn ào bỗng im bặt khi một tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Trong đám người dường như có ai đó lên tiếng:

“Diên Lễ, cuối cùng anh cũng về rồi.”

Diên Lễ… Phó Diên Lễ?

Không thể nào.

Anh đang ở Tây Lệ, cùng Lương Bình Sương, sao có thể trở về?

Dù anh muốn về, Lương Bình Sương có chịu để anh đi sao?

Cô ta cố tình chọn đúng ngày sinh nhật của Tiểu Trì để đưa Phó Diên Lễ ra nước ngoài.

Tối hôm đó, Tiểu Trì cúi đầu, ngọn nến trên chiếc bánh sắp tắt, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt bầu bĩnh của con, chiếu rõ nét u sầu.

Con là một đứa bé rất thích ăn đồ ngọt, vậy mà không ăn lấy một miếng.

Giọng con non nớt, từng câu một hỏi:

“Mẹ ơi, khi nào ba mới về?”

Con không khóc, không quấy, từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết ba không yêu con, càng không yêu mẹ con.

Suốt 5 năm qua, điều ước duy nhất của Tiểu Trì là được ba cùng đón sinh nhật một lần.

Nhưng đến lúc qua đời, mong muốn ấy vẫn chưa thành hiện thực.

Chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống.

Mùi hương ấy, là người đã nằm bên tôi suốt 5 năm.

Chỉ cần anh đến gần, dựa vào hơi thở, cử chỉ, thậm chí chỉ một ánh mắt, tôi đều có thể nhận ra.

Trước kia tôi luôn mong đợi sự gần gũi của anh, nhưng sau khi lòng nguội lạnh, đến nhìn anh một cái tôi cũng không muốn.

Phó Diên Lễ ngồi xuống, khẽ nói hai chữ:

“Xin lỗi.”

Lại là xin lỗi.

Hôm anh cùng Lương Bình Sương đi Tây Lệ, tôi đã chặn đường anh, nắm lấy tay áo, van nài:

“Ngày mai đi được không? Hôm nay là sinh nhật 5 tuổi của Tiểu Trì, thằng bé muốn ba ở bên nó.”

Tuy đã kết hôn nhiều năm, tôi tự biết mình chẳng có tư cách đòi hỏi gì ở anh, bởi cuộc hôn nhân này không phải điều anh mong muốn.

Nhưng chỉ riêng chuyện của Tiểu Trì, tôi luôn muốn cố gắng một lần.

Không ngoài dự đoán, Phó Diên Lễ gạt tay tôi ra, nét mặt vô cảm:

“Xin lỗi, Bình Sương đang đợi tôi.”

Nhưng con anh cũng đang đợi anh mà.

Chỉ là, lần này, Tiểu Trì thật sự giận rồi.

Con sẽ không đợi nữa.

Toàn thân tôi lạnh lẽo, co người lại, vùi đầu sâu vào gối.

Phó Diên Lễ ngồi bên cạnh, anh biết tôi đã tỉnh.

Anh là người nhạy cảm và đa nghi, bao năm qua mọi hành động của tôi đều không qua được mắt anh.

Một là sợ tôi lại giở trò, hai là sợ tôi tổn thương người trong lòng anh.

“Em tỉnh rồi à?”

Giọng Phó Diên Lễ không mang chút đau buồn, mà là vội vàng:

“Người dưới nhà đã về hết rồi, em dậy ăn chút gì đi.”

Sao anh có thể bình tĩnh đến vậy, như thể người c/h/ế/t không phải là con anh.

Quả thật.

Bao năm qua, anh chưa từng xem Tiểu Trì là con, càng chưa từng xem tôi là vợ.

Nếu không vì sự toan tính của mẹ tôi, tôi đã chẳng thể leo lên giường Phó Diên Lễ, càng không thể trở thành vợ anh.

Phó Diên Lễ hận tôi, hận cả mẹ tôi.

Anh từng ví chúng tôi là — “kẻ chăn rắn.”

Nghĩ đến Tiểu Trì, mũi tôi lại cay xè, úp mặt vào chiếc gối ướt mềm, giọng khàn khàn nghẹn ngào:

“…Anh đã đi thăm Tiểu Trì chưa?”

“Ừ.”

“Thăm là được rồi.”

Tôi cố kiềm chế tiếng nấc, “Anh ra ngoài đi.”

Giọng Phó Diên Lễ vẫn nhẹ như gió thoảng, bình thản như mọi khi:

“Tôi không nhận được điện thoại, sau khi vào núi thì thiết bị mất tín hiệu… Thật đấy.”

Thật sao?

Là đang nhấn mạnh, hay là đang biện hộ cho mình?

Dù là gì, tôi cũng chẳng quan tâm nữa.

“Ừ, anh ra đi.”

Phó Diên Lễ không đi, thái độ đầy bất mãn:

“…Đường Đường, con mới mấy tuổi, sao em có thể để nó ra ngoài một mình? Tôi là ba nó, em nên cho tôi một lời giải thích chứ?”

Giải thích?

“Hừ.”

Tôi khẽ bật cười, rồi cử động tay chân, ngồi dậy.

Bộ dạng tôi lúc này chắc thê thảm lắm.

Mặt đầy dấu nước mắt, da dẻ hằn vết lõm, hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt mờ đục, sắc mặt trắng bệch, trông chẳng khác gì bộ xương khô.

Nhìn lại Phó Diên Lễ.

Ngồi ngay ngắn, mặc âu phục chỉn chu, không chê vào đâu được.

Gương mặt lạnh như băng, không chút buồn đau, không giọt nước mắt.

Anh giống như một cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm.

Còn tôi, người mẹ này, chính là kẻ tội đồ.

“Em cười gì?”

Phó Diên Lễ nhíu mày hỏi lại.

“Em cười anh.”

Tôi tựa vào đầu giường, yếu ớt như tờ giấy, rách một cái là nát, nhưng vẫn giữ được những góc cạnh sắc nhọn:

“Anh có biết Tiểu Trì ra ngoài là muốn đi đâu không?”

Ánh mắt Phó Diên Lễ nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi nói tiếp.

“Con đi tìm anh.”

“Con gọi cho anh rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào được bắt máy.”

“Con nói, chắc ba bị lạc đường, không tìm được về nhà, nên con phải ra ngoài tìm ba.”

Phó Diên Lễ hơi khựng lại:

“Em không ngăn con sao?”

“Em có thể dỗ con một lần, hai lần, nhưng con lo cho ba, nên đã…”

Bỗng chốc, tôi thấy mình thật đáng thương, cũng thật buồn cười.

Tại sao lại phải giải thích với anh?

Tôi dừng lại, hít sâu một hơi:

“Là lỗi của em.”

Vài chữ ngắn ngủi, nhưng trong không gian lạnh giá như bão nổi lên.

Ánh mắt Phó Diên Lễ thêm phần dò xét.

Tôi nhìn thẳng vào anh, từng chữ một:

“Lỗi là ở em không biết tự lượng sức mà yêu anh, rồi trớ trêu thành vợ anh, có với anh một đứa con.”

“Lỗi là em đã sinh ra Tiểu Trì, để con chịu bao uất ức, cuối cùng còn không bảo vệ được nó.”

Trong ánh mắt đầy áp lực của Phó Diên Lễ, tôi bật cười:

“Lỗi lớn nhất là em từng mơ mộng viển vông, nghĩ rằng chúng ta có thể quay về như trước.”

Sắc mặt Phó Diên Lễ trống rỗng, không nói nên lời.

Cái tát giáng xuống bất ngờ khiến cả tôi lẫn Phó Diên Lễ đều không kịp phản ứng.

Người lao vào từ cửa, mang theo tiếng khóc và lời mắng xối xả, đánh xong lại túm lấy vai tôi:

“Ngay cả một đứa trẻ mà cũng không trông nổi, cô xứng làm mẹ sao?!”

Người ra tay là em gái Phó Diên Lễ.

Cô ta kiêu ngạo, ngang ngược, luôn coi trời bằng vung, chưa từng thích tôi, càng không ưa Tiểu Trì.

Cô ta từng đẩy ngã Tiểu Trì, cho thằng bé ăn đào hỏng, thì thầm bên tai nó rằng ba nó ghét nó.

Giờ đây khóc lóc thảm thiết, chẳng qua là đang diễn kịch trước mặt Phó Diên Lễ.

Tôi ngồi đờ đẫn, ăn mấy cái tát, khóe miệng bật m/á/u.

Người chồng là Phó Diên Lễ lại thản nhiên đứng nhìn, không động đậy, ánh mắt lạnh lùng.

Từ trước đến nay, lúc tôi và Tiểu Trì cần anh nhất, anh chưa từng ra tay giúp đỡ.

Tóc tôi bị giật mạnh, đau thấu xương.

Trong tiếng chửi rủa vang vọng, tôi nhìn thẳng vào ánh mắt băng giá của Phó Diên Lễ.

Từng có lúc, chỉ cần tôi té ngã trầy xước một chút, anh cũng cuống cuồng lo lắng, nhíu mày liên tục hỏi có đau không.

Thời gian trôi qua.

Giờ đây tôi bị đánh ngay trước mặt anh, anh vẫn có thể dửng dưng.

Bao năm qua, tôi đối với Phó Diên Lễ từ mối tình thơ dại, đến say đắm dè dặt khi bị anh lạnh nhạt, rồi bị cuốn vào một âm mưu khiến tôi trở thành vợ anh.

Trước kia tôi dành cho anh tình yêu, hy vọng, cả sự áy náy.

Dây đàn căng suốt bao ngày cuối cùng cũng đứt.

Tôi đột nhiên bật dậy, túm lấy cánh tay cô em chồng, tát trả lại một cái.

Cô ta bị đánh đến sững người, ôm mặt, mở to mắt đầy kinh ngạc.

Trong ngôi nhà này, ngoài Phó Diên Lễ ra, tôi không có lỗi với ai.

Tiểu Trì lại càng không.

Cái tát đó, tôi nên trả lại từ lâu.

Chương trước Chương sau