2.
Hôm đến nghĩa trang Giang Dương, tôi mang theo gương mặt chưa tan hết thương tích.
Má trái sưng đỏ, cằm còn vài vết xước do bị cào.
Hôm ấy nếu không phải Phó Diên Lễ ra tay kéo tôi và cô em chồng ra, thì có lẽ thương tích còn nặng hơn.
Nhưng người mà Phó Diên Lễ đẩy ra… lại là tôi.
Ngồi trong xe, khí lạnh từ bốn phương tám hướng tràn vào, tôi không còn cảm giác được lạnh nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng.
Phó Diên Lễ ngồi bên cạnh tôi, nghe một cuộc điện thoại – là của Lương Bình Sương.
Ngày con trai anh ta được chôn cất, với tư cách là một người cha, vậy mà anh ta vẫn phải nhận điện thoại từ người phụ nữ khác.
Giọng anh vẫn lười nhác như thường lệ, nhưng lại có một sự kiên nhẫn đặc biệt dành cho Lương Bình Sương.
“Ừ, còn bận vài ngày nữa.”
“…Em cứ về trước đi.”
“Cô ấy hả?”
Tôi nghiêng nửa người, cảm nhận ánh mắt của Phó Diên Lễ lướt qua, sau đó anh đưa điện thoại cho tôi.
“Bình Sương muốn nói chuyện với em.”
Nếu là trước kia, tôi chắc chắn sẽ ném điện thoại đi không chút do dự.
Nhưng sau khi mất Tiểu Trì rồi, tôi còn làm những chuyện đó để làm gì?
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Phó Diên Lễ, tôi mỉm cười đón lấy điện thoại, áp lên tai.
Trên màn hình vẫn còn sót lại chút hơi ấm của anh.
Trước kia tôi khao khát anh biết bao – mùi hương của anh, giọng nói, nhiệt độ cơ thể… tôi đều muốn đến gần.
Nhưng bây giờ, chỉ vừa chạm vào, tôi đã thấy ghê tởm.
Giọng của Lương Bình Sương truyền ra từ đầu dây bên kia, vẫn là dáng vẻ tự nhiên, thoải mái như thường lệ:
“Đường Đường, chị ổn chứ?”
Tôi không trả lời.
Hơi thở bên cạnh áp lực vô hình, như thể chỉ cần tôi nói một câu nặng lời với Lương Bình Sương, anh ta sẽ lập tức đuổi tôi xuống xe.
Chuyện này, Phó Diên Lễ đã từng làm rồi.
Còn nhớ vào một đêm tuyết rơi dày đặc, tôi chỉ vì trước mặt anh mà gọi điện cho Lương Bình Sương, cảnh cáo cô ta đừng tiếp tục phá hoại gia đình người khác, đã khiến Phó Diên Lễ nổi giận đùng đùng, ném điện thoại và đuổi tôi ra khỏi xe.
Đêm đó tôi đi bộ hai tiếng đồng hồ trong trời lạnh cắt da cắt thịt, sau đó sốt cao suốt một tuần, anh chưa từng đến thăm.
Chỉ có Tiểu Trì nằm bên giường, bàn tay bé xíu áp lên trán tôi, gọi mãi một tiếng “Mẹ”.
Tôi sống sót là vì Tiểu Trì.
Nếu tôi không còn, một đứa trẻ như nó sẽ làm sao sống nổi trong nhà họ Phó?
Nhưng bây giờ, tôi lại mất đi con.
Từng hơi thở trong người như bị rút cạn, tôi không còn động lực để tiếp tục sống nữa.
Bên tai, giọng Lương Bình Sương lặp lại:
“Đường Đường, chị mất con rồi… chị ổn không?”
Giọng cô ta nhỏ và thấp, cố ý không để Phó Diên Lễ nghe thấy.
“Chắc chị khổ sở lắm, vì chị đã mất đi con bài mặc cả của mình rồi.”
Tiểu Trì, đúng là quân bài để tôi bước chân vào nhà họ Phó.
Không có đứa bé đó, tôi không thể lấy Phó Diên Lễ.
Nhưng giờ mất đi đứa bé rồi, tôi còn ở lại đó để làm gì nữa?
Nơi đó vốn không phải nơi tôi muốn đến.
Ngay từ đầu đã không phải.
Tôi cất giọng, khô rát và đau đớn:
“Vậy thì tôi trả lại cho cô.”
Lương Bình Sương khựng lại:
“Cái gì cơ?”
“Tôi trả anh ấy lại cho cô.”
Tôi lại sai rồi, câu này không nên nói như thế.
“Xin lỗi, vốn dĩ anh ấy là của cô.”
Chiếc điện thoại lập tức bị giật lại, Phó Diên Lễ cúp máy, gương mặt tràn đầy tức giận và khó tin:
“Em lại nói nhảm gì với Bình Sương nữa vậy?”
Một người mẹ mất con còn có thể nói gì với tình nhân của chồng?
Không còn cảnh cáo, cũng chẳng có nguyền rủa.
Chỉ có buông tay.
Buông tay để người có tình đến với nhau.
Tình cảm này, tôi không còn sức để níu kéo.
Cả mạng sống này, tôi cũng không muốn giữ nữa.
Trong cơn mưa bụi mịt mờ, Tiểu Trì được chôn cất.
Bức ảnh trên bia mộ là ảnh con chụp lúc ba tuổi.
Hôm ấy, chúng tôi hẹn cả nhà đi chụp ảnh gia đình.
Tôi và Tiểu Trì đến sớm, đợi từ sáng đến tối.
Xung quanh là từng gia đình hạnh phúc, họ cười nói vui vẻ, tình cảm khăng khít, làm theo hướng dẫn của thợ ảnh mà tạo dáng.
Trong khung cảnh rộn ràng ấy, tôi và Tiểu Trì càng trở nên lạc lõng và buồn cười.
Tôi còn chịu được sự lạnh nhạt của Phó Diên Lễ, nhưng còn Tiểu Trì thì sao?
Bầu trời u ám, tấm bia lạnh giá, bức ảnh trên đó không có nụ cười.
Vì hôm đó, Tiểu Trì đang cố nén nỗi buồn để chụp ảnh, con sợ tôi buồn.
Có người che dù cho tôi.
Tôi cúi đầu, đối diện với bia mộ của con mà lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng kiếp sau con có thể có được cha mẹ thật sự yêu thương mình, không phải sống trong ánh mắt lạnh nhạt như kiếp này.
Mưa lướt qua tầm mắt, có một bóng người đi ngang.
Trông giống như Phó Diên Lễ.
Tôi gắng mở mắt nặng trĩu, thấy chiếc áo khoác đen của anh lướt qua, anh cúi người, đặt vật gì đó trước mộ Tiểu Trì.
Đợi anh đứng dậy, tôi mới nhìn rõ.
Đó là một bộ xếp hình xe đua.
Tôi giật mình, trong lòng có phần khó hiểu, liền nắm lấy tay áo Phó Diên Lễ.
Anh sợ tôi phát điên trước mặt bạn bè thân thích, liền thấp giọng nói:
“Có gì về nhà nói.”
“Đó là gì vậy?”
Tôi hỏi rất bình tĩnh.
Phó Diên Lễ quay lại nhìn:
“Quà sinh nhật tặng Tiểu Trì. Thằng bé từng xin tôi, nhưng chưa kịp đưa…”
“Con xin anh?”
“Đã hẹn với nhau rồi.”
Sắc mặt tôi tối sầm, ánh mắt trống rỗng khiến Phó Diên Lễ cũng giật mình, anh vội vàng nắm lấy cổ tay tôi:
“Sao vậy?”
Chân tôi mềm nhũn, trong cơ thể như có dao đang xoáy, tôi quỳ sụp trước mộ con.
Đứa con của tôi… trong ngày sinh nhật cuối cùng của cuộc đời, rõ ràng chỉ nhận được món quà giả, vậy mà vẫn nở nụ cười đối diện.
Tiểu Trì nhất định biết chiếc đồng hồ đó là do tôi mua.
Nhưng khi tôi nói đó là quà của ba, con vẫn vui vẻ nhận lấy, còn cười hồn nhiên:
“Phải cảm ơn ba mới được.”
Con biết tất cả.
Biết bao năm qua, ba chưa từng yêu con, thậm chí một món quà sinh nhật cũng không chuẩn bị.
Chỉ đến khi con c/h/ế/t đi rồi, mới nhận được món quà muộn màng ấy.
Nhưng lúc này… còn có ý nghĩa gì nữa đây?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.