1.
Bảy giờ sáng, đúng khoảnh khắc ngất xỉu trong phòng phẫu thuật, tôi mới chợt nhớ ra mình vừa thực hiện liên tiếp 13 ca mổ, cả ngày chưa ăn một miếng gì.
Giờ này chắc Phó Tinh Trạch đã tan ca trực đêm rồi nhỉ?
Tôi chỉ muốn nhào vào lòng anh ấy làm nũng, được anh đưa về nhà, trong lòng vừa khó chịu vừa tủi thân…
Thấy tôi ngã xuống, nữ bệnh nhân chưa được gây mê lập tức tỏ vẻ bất mãn:
“Bác sĩ ngất rồi thì ai mổ cho tôi? Ngón tay tôi đứt rồi thì sao?”
Cô chỉ là khâu gân thôi, tay sẽ không đứt đâu.
Tôi ngã ngồi dưới chân tường, môi mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào, trước mắt dần dần chuyển sang hai màu trắng đen.
Một giây sau, tiếng bước chân của Phó Tinh Trạch vang lên phía sau.
Toàn thân anh phảng phất mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo, vừa xuất hiện đã khiến người ta không thể rời mắt. Chiều cao 1m9 gần như chạm trần nhà, bộ đồ phẫu thuật cỡ lớn nhất mặc lên người vẫn có vẻ hơi ngắn, để lộ cánh tay trắng trẻo, gân guốc.
Tim tôi chợt vui mừng, nhưng anh lại sải bước dài đi lướt qua tôi, như thể tôi chỉ là một làn không khí, trong mắt không hề có chút ấm áp nào.
… Cũng phải, nếu anh chạm vào tôi thì sẽ vi phạm điều kiện vô trùng trong phẫu thuật.
Nhưng mà, dù là mèo chó trong nhà có ngất đi, anh cũng không thèm nói một câu quan tâm hay sao?
Lúc này y tá tuần tra đã gọi người đến, vội vã khiêng tôi ra ngoài.
Bị nâng lên khỏi mặt đất, tôi mới thấy Phó Tinh Trạch đang nắm tay nữ bệnh nhân kia, giọng trầm thấp nhẹ nhàng, ân cần an ủi:
“Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ thực hiện ca mổ này cho em.”
Một người cao ngạo lạnh lùng như anh, vậy mà cũng có dáng vẻ dịu dàng đến thế.
Thật nực cười.
Tôi yêu anh tám năm, chỉ đổi lấy sự lạnh nhạt.
Vậy thì tôi rốt cuộc là gì chứ?