Chương 2

2.

“Nghe nói cô ta làm ầm lên đòi tìm phóng viên, trưởng khoa không còn cách nào mới phải sắp thêm ca phẫu thuật cho Tiểu Tô. Chỉ vì là hotgirl mạng mà được đặc quyền như thế sao? Làm Tiểu Tô mệt đến ngất đi, đúng là đáng c/h/ế/t mà.”

Khi tôi tỉnh lại thì đã là mười giờ, một đám y tá trực đêm chưa chịu về, bu quanh tôi ríu rít mắng không ngừng, khiến màng nhĩ tôi như muốn vỡ tung.

Thấy tôi mở mắt, Lý Vân lập tức đỡ tôi dậy, đưa nước đường đỏ tận tay.

“Đỡ hơn chưa? Yên tâm đi, ca tiểu phẫu đó bác sĩ Phó đã làm thay cô rồi, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Tôi chỉ nhạt nhẽo cười một cái, Lý Vân lập tức hiểu ý, lén nhét vào tay tôi một chiếc chìa khóa.

“Bác sĩ Phó thật ra vẫn nhớ đến cô đấy, lo lắng lắm! Đây là chìa khóa phòng trực của anh ấy, anh ấy dặn đi dặn lại là phải đưa cô đến đó nghỉ ngơi.”

Mọi người trong phòng liền đồng loạt ồn ào hẳn lên, bảo rằng bác sĩ Phó nổi tiếng ưa sạch sẽ, phòng trực của anh ấy người ngoài đừng nói là ở, chạm vào cũng không được.

Vậy mà đưa chìa khóa cho tôi, quan hệ này chắc chắn không bình thường.

Tôi cụp mắt xuống, khẽ nói:

“Nếu anh ấy lo, sao không tự mình đến xem? Ca tiểu phẫu đó chắc xong từ lâu rồi, người đâu?”

Cả phòng bỗng im bặt, ai cũng ngập ngừng không biết nên nói sao.

Một lúc sau, Lý Vân khó xử mở miệng:

“Cô cũng biết hotgirl đó đặc biệt mà, bác sĩ Phó làm xong ca mổ thì bị cô ta quấn lấy, không thoát ra được, trong lòng chắc chắn là đang lo lắng muốn c/h/ế/t.”

Tôi chẳng khách khí mà châm chọc:

“Còn có người bám dai hơn cả tôi, khiến bác sĩ Phó phải làm điều anh ấy không thích sao?”

Nếu anh không muốn, không ai ép được anh cả.

Tôi yêu anh tám năm cũng chẳng được.

Tám năm qua, tôi chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng đó của Phó Tinh Trạch.

Chừng đó chẳng đủ để nói rõ mọi chuyện hay sao?

Vậy mà anh còn giả vờ tốt bụng đưa chìa khóa cho tôi làm gì?

Vừa tát vừa cho kẹo, cứ như tôi dễ dỗ lắm vậy.

Thấy tôi đã hồi phục, các y tá cũng lần lượt rời đi, tôi một mình đẩy cửa bước vào phòng trực của Phó Tinh Trạch, mùi nước hoa ngọt ngấy lập tức ập vào mặt.

Căn phòng rộng hơn 20 mét vuông, trang trí đơn sơ bằng hai tông màu đen trắng, thế mà lại dùng một loại hương xông phòng ngọt ngào đến lạ. Trên chiếc giường kẻ ô tối màu, gối ôm màu hồng phấn trông thật chỏi mắt. Dưới chiếc bàn học trắng tinh giản dị, có hai chiếc ghế đẩu hình cừu nhỏ xinh, mọi thứ toát lên một sự lệch tông rõ rệt.

Tất cả đều là do tôi lén lấy chìa khóa của Phó Tinh Trạch để tự ý bày biện.

Mỗi lần bị anh phát hiện, anh đều giận suốt mấy ngày. Giờ nghĩ lại, chắc trong lòng anh thật sự thấy ghê tởm.

Thì ra anh đã ghét tôi từ rất lâu rồi.

Vì thế, ngày hôm đó, tôi đốt hết mọi thứ liên quan đến mình trong phòng trực, không chừa lại bất cứ thứ gì.

Giống như tình cảm tám năm tôi dành cho anh vậy, nếu anh không trân trọng, thì tôi cũng không cần nữa.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau