Chương 3

3.

Buổi trưa hôm đó, tôi chạm mặt Phó Tinh Trạch.

Anh vội vàng chạy từ khu nội trú ra, khuôn mặt tuấn tú với những đường nét tinh tế lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập và nặng nề, chặn đường tôi lại.

“Tại sao không nghỉ ngơi trong phòng trực đàng hoàng?”

Tôi bình thản nhìn sang nơi khác:

“Muốn về nhà.”

Phó Tinh Trạch nhíu chặt mày, giọng lạnh băng hỏi tiếp:

“Em đã động vào đồ trong phòng trực phải không?”

“Tôi thấy chướng mắt, đốt hết rồi. Có vấn đề gì sao?”

Phó Tinh Trạch sững người trong chốc lát, nét giận hiện rõ trên mặt:

“Em rốt cuộc đang làm loạn cái gì vậy? Khi đó bệnh nhân vẫn còn nằm trên bàn mổ—”

“Tôi biết chứ, bệnh nhân tất nhiên là quan trọng hơn.”

Tôi ngắt lời anh, mỉm cười hỏi ngược lại:

“Anh gấp cái gì, tiếc đống đồ đó lắm à?”

Tôi lập tức lấy ví ra, rút đại một chiếc thẻ ngân hàng nhét vào túi áo trước ngực anh.

“Cầm lấy mà tự đi mua lại. Còn lại, xem như là phí tổn thất tinh thần cho tám năm qua tôi dành cho anh.”

Anh sững sờ nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự hoảng hốt hiếm thấy, nhưng rất nhanh liền bị phẫn nộ thay thế. Một tầng đỏ nhạt lan lên khóe mắt, kìm nén một cơn giận lạnh lẽo đến c/h/ế/t lặng.

“Em có ý gì?”

“Chán rồi thôi.” Tôi nói nhẹ như không.

“Sau này anh muốn yêu ai thì cứ việc, chẳng liên quan gì đến tôi nữa.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau