Chương 27

27.

Phó Tinh Trạch chỉ ngây người một giây, ngay lập tức bỏ hết mọi thứ và chạy đuổi theo tôi. Tay trái anh vẫn ôm bó hoa hồng, chỉ có thể dùng tay phải bó bột để nắm lấy tôi, những ngón tay có thể động đậy khó khăn lắm mới nắm được vạt áo của tôi.

Anh cúi đầu, gần như khúm núm, cầu xin tôi:

“Em có thể dừng lại một chút không? Hãy nghe anh nói lần nữa. Anh thật sự yêu em, anh phải làm thế nào, em mới cho anh một cơ hội?”

Tôi bình tĩnh quay lại, đôi mắt lạnh lùng đầy sự xa cách. Phó Tinh Trạch giống như nắm được tia sáng cuối cùng, háo hức mở miệng:

“Anh yêu em.”

“Tôi không yêu anh nữa.”

“Phó Tinh Trạch, bây giờ tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, tôi thật sự không yêu anh nữa. Từ khi chúng ta quen nhau cho đến bây giờ, anh chưa bao giờ hiểu được trái tim tôi, anh không biết tôi muốn gì. Anh tự cho mình là đúng, làm tất cả mọi thứ, mà không bao giờ hỏi tôi có cần không, có làm tôi phiền phức không. Tám năm qua, tôi chưa từng cảm thấy mình được yêu, và bây giờ cũng vậy.”

“Giống như hoa hồng anh chọn, chắc chắn không thể sai, nhưng đó lại là loài hoa tôi ghét nhất.”

“Có thể đừng ai đến gần tôi nữa không?”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau