Chương 28

28.

Ngày tôi rời đi, cũng là ngày chính thức nói lời tạm biệt với bệnh viện này.

Tôi quay lại nhìn một lần từ dưới lầu, qua cửa sổ tầng ba mờ mịt, tôi thấy Phó Tinh Trạch, khuôn mặt anh ta thất thần, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.

Anh cũng đang nhìn tôi, khuôn mặt gầy gò, sắc nét không còn chút màu sắc, đôi môi treo một nụ cười tuyệt vọng, ánh mắt từng đẹp đẽ giờ đây chỉ còn lại sự trống rỗng vô biên.

Anh nhìn tôi một vài giây, dùng tay che mắt, nước mắt lặng lẽ chảy qua kẽ tay, anh run rẩy và mím môi, ra hiệu với tôi bằng miệng: “Tạm biệt.”

Tôi bình tĩnh rút mắt khỏi anh, phía trước bãi đỗ xe, một chiếc Ferrari nổi bật đang nhấp nháy đèn xe như muốn thu hút sự chú ý của tôi.

Hàn Quân Mục đang ngồi trong xe. Chúng tôi đã hẹn đi Shangri-La chơi một chuyến sau khi tôi nghỉ việc.

Mặc dù tôi có một mối quan hệ hôn nhân bị gia đình ép buộc, nhưng tôi vẫn hỏi anh ấy, vì sao lại thích tôi.

Mới chỉ quen nhau mấy tháng, chắc chắn không thể gọi là yêu thương nhiều.

Hàn Quân Mục liếc tôi một cái đầy ẩn ý, nhẹ nhàng nói:

“Chú thích kiểu yêu trước rồi cưới sau hơn.”

“Em không ngại thì từ từ dạy chú cách yêu, dù sao thì quãng đời còn lại còn dài.”

“Nhưng tôi nói trước, tôi chỉ là một đầu bếp, hiện giờ chỉ muốn mỗi ngày nấu những bữa ăn ngon cho cô gái nhỏ của tôi, nuôi cô ấy mập mạp, vui vẻ.”

Tôi bật cười vì anh.

Một đầu bếp nổi tiếng với tài sản hàng triệu đô, chắc nấu ăn rất ngon nhỉ?

Có vẻ như đã đến lúc bắt đầu một cuộc sống mới.

-Hoàn-

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau