3.
Khi thánh chỉ tứ hôn truyền đến phủ ta, ta quả thực vô cùng ngạc nhiên.
Lúc đó, ta đang luyện kiếm trong hậu viện, mồ hôi đầm đìa, hai má đỏ bừng vì vận động quá sức.
Nghe thấy có chỉ triệu, ta đành vội vàng rửa mặt qua loa, thay một bộ y phục sạch sẽ, sau đó uyển chuyển tựa liễu rủ trong gió, chậm rãi bước ra tiền viện.
Công công tuyên chỉ – Tề Đức Long, thấy sắc mặt ta hồng hào, liền tươi cười nói:
“Xem ra Giang cô nương quả thực hỷ sự lâm môn, tinh thần phấn chấn! Xung hỷ đúng là có tác dụng!”
Có tác dụng hay không, ta không biết.
Ta chỉ cảm thấy bệ hạ cũng quá liều lĩnh đi!
Đã xem bát tự hợp mệnh chưa?
Ta với Lục hoàng tử có khắc nhau không?
Không sợ ta “xung” hắn đến mức đi đời nhà ma à?
Dù sao thì ta có bệnh đâu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta không hề bài xích cuộc hôn nhân này.
Nghe đồn Lục hoàng tử Tiêu Tố dung mạo như ngọc, dáng người phong nhã, tính cách lại thanh lãnh đạm bạc.
Tuổi đã quá nhược quán, thế nhưng không có thông phòng, không có thị thiếp.
Chỉ tiếc rằng tài cán bình thường, trong số các hoàng tử chẳng có gì nổi bật, lục nghệ quân tử không có cái nào tinh thông. Mẫu tộc lại không quyền thế, bản thân còn là một kẻ ốm yếu.
Nhưng mà…
Hắn có địa vị thì cũng có nhan sắc, không có tài cán thì cũng có nhan sắc, mà có nhan sắc thì… vẫn là có nhan sắc.
Vậy thì ta còn gì để không hài lòng?
Dù sau này hắn có thực sự c.h.ế.c, ta với hắn vốn chẳng có tình cảm sâu đậm gì, đương nhiên cũng chẳng đau lòng.
Từ nay về sau, ta cứ thế mà nằm trên giường hắn, ở trong phủ hắn, tiêu tiền của hắn, rồi dưỡng mười tám hai mươi tiểu tình nhân.
Ồ hố, chẳng phải sung sướng biết bao sao?
Thế nên, ta vui vẻ nhận thánh chỉ, thuận tiện hỏi thêm vài câu để xác nhận không có điều kiện tuẫn táng, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Chỉ là, ta thực sự không hiểu, ta và Tiêu Tố chưa từng quen biết, tại sao hoàng thượng lại tứ hôn cho chúng ta?
Không giống như ta lạc quan thoải mái, mẫu thân lại phiền muộn đến mức mặt mày nhăn nhúm.
Người dường như vô cùng không muốn ta thành thân với Tiêu Tố, nhưng vì thánh chỉ đã ban, cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Trước ngày ta xuất giá, mẫu thân mắt đỏ hoe, nắm chặt tay ta, quyến luyến không rời, liên tục căn dặn:
“Yểu Yểu à, con ngàn vạn lần không được động chân tình với Tiêu Tố. Nhớ kỹ lời của mẫu thân!”
Thật kỳ lạ.
Mẫu thân ta trước nay luôn ăn nói kinh người, câu trước chẳng dính câu sau.
Nhưng hôm nay lại đặc biệt nghiêm túc dặn dò, ta chưa từng thấy người cẩn thận như vậy, cảm giác như trong lời còn có ẩn ý.
Chưa kịp hỏi rõ, ta đã bị đưa lên kiệu hoa, chỉ có thể vén rèm, thò đầu ra đáp vội:
“Nương, con biết rồi!”
Dù sao mẫu thân ta nói cũng rất có lý.
Nam nhân như y phục, cái cũ không đi, cái mới sao đến?
Ta làm sao có thể vì một cây cổ thụ như Tiêu Tố mà t.r.e.o cổ cả đời được chứ?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.