4.
Khi bước xuống kiệu hoa, chiếc quạt hỉ trong tay che mất tầm nhìn, tà áo cưới rườm rà lại vướng vào chân, khiến ta mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
Dưới con mắt của bao người, ta không thể làm mất hình tượng bệnh mỹ nhân, càng không thể lộ ra võ công.
Bởi vậy, ta chỉ có thể ngấm ngầm điều chỉnh lực đạo, để mình ngã trông không quá thảm hại.
Nhưng không ngờ, Lục hoàng tử Tiêu Tố—kẻ vẫn luôn yếu ớt ốm đau—lại nhanh tay lẹ mắt vào lúc này.
Một tay hắn nắm lấy tay ta, một tay đỡ lấy eo ta, sau đó…
Kiên trì chưa đầy ba giây.
Cả hai cùng ngã sõng soài trên đất, hắn trở thành tấm đệm thịt dưới thân ta.
Ta quá bất cẩn rồi!
Dù sao hắn cũng là thật sự ốm yếu, làm sao có thể đỡ nổi ta chứ?
Ngay sau đó, bên tai ta vang lên giọng nói trong trẻo như ngọc của hắn:
“Tê… “
Ta tưởng Tiêu Tố bị ta đè đến mức bị thương, liền ngẩng đầu định dịu dàng hỏi han đôi câu.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, những lời hắn nói khiến ta hoàn toàn ngẩn người.
[Mềm quá, mịn quá. Liệu chỉ cần bóp nhẹ một cái có gãy không? Động phòng thực sự không có vấn đề gì chứ?]
Ta trố mắt nhìn hắn: “?”
Cái gì mà mềm với mịn?
Rõ ràng hắn không hề mở miệng, vậy giọng nói này từ đâu ra?
Có lẽ do thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Tố hơi nhíu mày, dò xét nhìn ta, lạnh nhạt hỏi:
“Làm sao vậy?”
Ta áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng, mỉm cười lắc đầu, trong ánh mắt dò xét của hắn đứng dậy, đáp:
“Không có gì, đi thôi.”
Dưới tiếng nhạc hỉ náo nhiệt, ta được Tiêu Tố nắm tay dẫn vào đại đường.
Lòng bàn tay hắn nóng rực, còn hơi ướt mồ hôi.
Xem ra bệnh tình thực sự không nhẹ.
Không trách được người trong kinh thành đều nói hai ta rất xứng đôi, một bệnh mỹ nhân, một bệnh hoàng tử, cùng nhau bệnh đến cuối đời. Nếu có thể đồng sinh đồng tử, vậy còn tiết kiệm được một khoản tiền mua quan tài.
Ánh chiều tà phủ kín khắp không gian, ta liếc sang bên cạnh, vừa vặn thấy trán hắn lấm tấm mồ hôi, gương mặt tinh tế như họa, môi đỏ răng trắng, nhờ sắc đỏ của hỷ phục mà càng thêm phần diễm lệ.
Ta quan tâm hỏi: “Ngươi ổn không? Hay là…”
Bỏ qua bái đường nhé?
Còn chưa kịp nói hết câu, hắn đã lạnh giọng ra lệnh, không cho phép ta phản đối:
“Đừng nói nữa.”
Được rồi, sự nhiệt tình rơi vào khoảng không lạnh lẽo.
Ta thức thời ngậm miệng, ngoan ngoãn như búp bê mà hoàn thành nghi lễ, chán chường cúi đầu đếm số hạt trân châu trên quạt hỉ.
Một hạt.
Hai hạt.
Ba hạt…
Bất chợt, bên tai lại vang lên giọng nói kỳ quái kia.
[Bổn vương không được? Bổn vương không được? Bổn vương không được? Yểu Yểu vậy mà nghi ngờ ta không được?!]
[Ta nên nói thế nào để nàng hiểu? Ta được! Rất được! Cực kỳ được!]
[Nhưng nếu nói thẳng ra, có phải quá đường đột, dọa nàng sợ không?]
[Nhưng nếu không giải thích rõ, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ta trong lòng nàng sao? Cái lòng tự tôn chết tiệt này, rốt cuộc ta nên làm gì đây?]
…
Tận đến khi được đưa vào động phòng, ta mới chính thức chấp nhận sự thật—ta có thể nghe được tiếng lòng của Tiêu Tố.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.