5.
Trời vừa sập tối, Tiêu Tố đến sớm hơn ta dự đoán rất nhiều.
Lúc đó, ta vừa mới gặm xong nửa cái đùi gà bọc lá sen, phần còn lại chưa kịp ăn, đành vội vàng ra hiệu cho nha hoàn hồi môn Tiểu Đào giấu đi.
Những mẩu xương vương vãi trên mặt đất, ta cũng nhanh chóng đá vào gầm giường, xóa sạch mọi dấu vết.
Tiếng bước chân bên ngoài càng lúc càng gần.
Ta hoảng hốt lau sạch dầu mỡ trên tay bằng khăn tay, sau đó nâng quạt hỉ che mặt, ngồi đoan trang trên giường cưới, làm ra dáng vẻ một bệnh mỹ nhân yếu đuối, nhu mì, đoan chính.
Tiêu Tố vừa bước vào đã một bước ba cơn ho, khiến ta theo phản xạ suýt giơ tay bịt mũi.
Hắn tiến đến gần, nhẹ nhàng vén đi quạt hỉ trong tay ta.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không còn gì che chắn trước mặt, ta rốt cuộc cũng được nhìn rõ diện mạo hắn dưới ánh nến đỏ rực trong phòng tân hôn.
Quả nhiên là dung nhan như thần tiên giáng thế.
Hắn như ngọc, lạnh lùng mà thanh thoát.
Mà đặc biệt nhất là nốt lệ chí nơi khóe mắt phải, làm gương mặt hắn tuy có phần lạnh nhạt nhưng lại vương chút tà mị quyến rũ.
Không trách được người ta nói:
“Dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân, dưới trăng nhìn quân tử.”
Tiêu Tố cứ thế nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng khẽ che môi, ho khan kịch liệt mấy tiếng.
Tựa như rất khó chịu, nhưng sau khi hơi thở ổn định lại, giọng nói của hắn trầm thấp mà ôn hòa:
“Nàng thân thể yếu, đừng ăn đồ dầu mỡ quá nhiều.”
Ta cứng đầu phản bác:
“Ta không có ăn…”
Lời còn chưa dứt, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng lướt qua môi ta.
Dính đầy dầu mỡ.
Hắn nhướng mày, ánh mắt lạnh nhạt nhưng đầy dò xét, như thể muốn chất vấn ta đến cùng.
Ta mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lập tức sửa lời:
“Ta không có ăn… nhiều.”
Ngay lúc ấy, ta lại nghe thấy giọng nói kỳ quái vang lên trong đầu.
[Môi của Yểu Yểu mềm thật. Không biết có vị gì. Bổn vương thật muốn nếm thử.]
Ta run rẩy toàn thân, nổi hết da gà.
Trời đất ơi!!!
Hắn là đồ biến thái!
Ta có thể hưu phu không?!
Mà Tiêu Tố trước mặt vẫn giữ vẻ thanh lãnh cấm dục, dáng vẻ như một chính nhân quân tử không nhiễm bụi trần, thậm chí không thèm nhìn ta thêm một cái.
“Lần sau không được tái phạm.”
Dứt lời, hắn nhíu mày, lấy chiếc khăn bên cạnh lau tay.
Thế nhưng ngay sau đó…
[Khốn kiếp! Cái khăn chết tiệt gì thế này, lại còn nếm được vị của nương tử ta trước cả ta?!]
[Quá đáng lắm rồi! Ta còn chưa được hưởng đã bị nó chiếm tiên cơ! Phải tiêu hủy, nhất định phải tiêu hủy! ]
Chỉ thấy hắn tức tối quăng mạnh khăn xuống đất, như thể hận không thể giẫm lên nó mấy cái cho hả giận.
[Tức chết mất! Bổn vương còn chưa có phúc phận ấy, cái khăn này lại dám? Ta phải đem nó thiêu rụi!]
Ta: “?”
Hắn chắc chắn không phải đa nhân cách sao???
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.