Chương 6

6.

Hắn cầm chén hợp cẩn tửu đến trước mặt ta, đưa một ly cho ta, giọng điệu ôn hòa:

“Thân thể nàng yếu, không thích hợp uống rượu mạnh. Ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị rượu hoa quả, không hại sức khỏe, nàng cứ yên tâm.”

Ta: “……”

Tổ tông nhà ngươi!

Ngươi mà nói như vậy, ta càng không yên tâm!

Chẳng trách vừa nãy ăn gà bọc lá sen, ta cảm thấy rượu uống vào nhạt nhẽo vô vị, một hơi nốc cả bình mà không có chút men say. Ban đầu ta còn tưởng là rượu giả pha nước.

Vậy mà hóa ra là rượu hoa quả?

Vì đề phòng bị lộ, ta đã sớm dặn Tiểu Đào đổi sang rượu mạnh Lê Hoa Túy. Chỉ tiếc còn chưa kịp uống, hắn đã tới rồi.

Mà bây giờ, rượu hợp cẩn trong chén hắn rót ra, chính là Lê Hoa Túy!

Sợ bị phát hiện, ta lập tức bước lên, nhanh chóng nhận lấy chén rượu từ tay hắn, một hơi cạn sạch.

Nhân lúc hắn còn đang kinh ngạc nhìn ta, ta lại giật lấy chén rượu của hắn:

“Phu quân, chén này ta cũng uống giúp chàng nhé!”

Hắn thân thể vốn đã yếu ớt, ngộ nhỡ uống một chén liền ngủm tại chỗ, ta lại bị gắn mác khắc phu, vậy chẳng phải sau này không tìm được phu quân thứ hai sao?

Hắn đầy vẻ nghi hoặc, chậm rãi nói:

“Hợp cẩn tửu phải hai người cùng uống mới đúng quy củ…”

Ta vội vã lắc lắc tay áo hắn, giọng điệu ngọt ngào:

“Phu quân, ta thích uống rượu hoa quả, chàng nhường ta đi mà.”

Hắn lập tức nghiêm mặt, chấn chỉnh ta:

“Không được tham rượu.”

Ta nhìn bình rượu, bắt đầu suy tư.

Nếu một bình uống hết, chắc chắn sẽ say.

Say rồi thì… còn động phòng kiểu gì?

Bỗng nhiên, ta nghĩ ra kế.

Làm bộ sơ ý, trượt tay đổ hết rượu xuống đất.

Chỉ trong chớp mắt, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp căn phòng.

Có hơi… chóng mặt.

Ta vừa định mở miệng giải thích, thì giọng nói kỳ quái kia lại vang lên trong đầu.

[Phu quân? Vừa rồi Yểu Yểu gọi ta là phu quân? Phải làm sao đây, bổn vương thật muốn danh chính ngôn thuận với nàng.]

[Nương tử nhà ta quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, eo thon, da trắng, chân dài, thật sự là sắc đẹp khó cưỡng. Không uổng công ta quỳ một đêm trong ngự thư phòng. Ta thật muốn xem nàng trên giường khóc lả như hoa lê dầm mưa.]

[Đáng tiếc Yểu Yểu thân thể yếu, chẳng biết còn sống được bao lâu. Chắc hẳn không chịu nổi hoan ái, thôi thì tạm thời nuôi thêm một thời gian vậy.]

Ta: “???”

Lão Lục, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy!

Không chỉ trù ta đoản mệnh, còn thèm khát thân thể ta?

Đồ hạ lưu!

Chưa dừng lại ở đó, một lát sau, lại nghe thấy hắn tự chửi bản thân:

[Khụ, Tiêu Tố ơi Tiêu Tố, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ, hoàn toàn đi ngược lại đạo lý quân tử! Yểu Yểu của ngươi là băng thanh ngọc khiết, sao có thể nghĩ về nàng như thế?]

Ta: “……”

Ngươi đang tự phỉ nhổ chính mình sau khi ảo tưởng về ta xong?

Hắn chắc chắn không bị đa nhân cách chứ?

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau