Chương 7

7.

Trong lòng ta chửi thầm không ngớt, nhưng ngoài mặt vẫn phải ngoan ngoãn lễ độ, ra vẻ đoan trang của một bệnh mỹ nhân đệ nhất kinh thành.

Ta giả bộ run rẩy, rụt rè quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ của bình rượu, giọng nói yếu ớt tự trách:

“Phu quân, thật xin lỗi. Yểu Yểu không phải cố ý. Đều là tại thân thể ta quá yếu, mới uống có một chén rượu hoa quả đã thấy mệt, ngay cả bình rượu cũng cầm không vững.”

Nói đến đây, ta lén lấy hai giọt rượu bôi lên mặt, giả vờ rơi nước mắt:

“Đây là hợp cẩn tửu của chúng ta, lại còn do chính tay phu quân chuẩn bị, vậy mà ta làm đổ mất rồi, thật đáng tiếc. Nếu phu quân muốn trách phạt, Yểu Yểu nguyện ý chịu đựng.”

Hắn trầm mặc hồi lâu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Ta nghĩ hắn đang tức giận vì ta làm hỏng nghi thức giao bôi, phí hoài tấm lòng của hắn.

Ai ngờ, trong đầu ta lại vang lên tiếng lòng của hắn:

[Cái bình rượu nát này, sao lại dễ vỡ đến thế?!]

[Nếu làm tay Yểu Yểu bị thương, bổn vương nhất định san bằng chín đời nhà nó!]

Ngay sau đó, hắn khẽ thở dài, ánh mắt dịu đi đôi phần, giọng điệu cũng mang chút bất đắc dĩ:

“Đứng dậy đi. Phủ Dục Vương không thiếu hạ nhân, không cần nàng làm những việc này.”

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, ngoan ngoãn đáp:

“Phu quân nói đúng.”

Sớm biết hắn dễ lừa như vậy, ta đã không phí lời giải thích lắm thế.

Nhưng đến giờ ta vẫn không hiểu, rốt cuộc Tiêu Tố nhìn trúng ta ở điểm nào?

Thích dung mạo ta?

Thích việc ta đoản mệnh?

Hay là coi trọng chức quan của phụ thân ta?

Trên đời này, làm gì có thứ tình cảm nào vô duyên vô cớ.

Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết, hắn nhất định là thèm thuồng thân thể ta!

Đáng ghét, đúng là nam nhân!

Sau khi hạ nhân dọn dẹp xong mảnh vỡ, hắn lại hờ hững mở miệng:

“Đêm nay ta ngủ thư phòng, nàng tùy ý.”

Đêm tân hôn không động phòng, hắn lại chạy sang thư phòng?

Hắn đang diễn vở kịch “lùi một bước để tiến hai bước” sao?

Ta đang đoán già đoán non suy nghĩ của hắn, thì giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu ta.

[Ai hiểu cho ta đây? Yểu Yểu ngay cả khi làm chuyện sai cũng đáng yêu đến thế.]

[Càng nhìn càng muốn ăn nàng vào bụng, từng khúc từng khúc nuốt trọn. Nếu không rời đi ngay, bổn vương thật sự không thể kiềm chế được nữa.]

Hắn siết chặt nắm tay sau lưng, một bước ba cơn ho, chậm rãi di chuyển ra cửa.

[Sao Yểu Yểu không giữ ta lại?]

[Chỉ cần nàng mở miệng, ta cái gì cũng đồng ý.]

Bước chân hắn dần chậm lại.

Có lẽ để thu hút sự chú ý của ta, hắn ho càng lớn tiếng hơn.

Ta biết hắn cố tình, nhưng giả vờ như không phát hiện, lơ đãng nhìn lên xà nhà, hoàn toàn im lặng.

[Chỉ còn một bước nữa là ra khỏi cửa rồi.]

[Nói đi mà, nói đi, nói nhanh lên!]

Nghe hắn sốt ruột đến mức muốn gào lên, ta bỗng dưng muốn đùa giỡn hắn một phen.

Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi phòng, ta chậm rãi lên tiếng:

“Phu quân, chờ đã.”

Hắn lập tức thu chân, cao lớn đứng trước cửa, giọng nói trầm ấm nhưng không giấu được niềm vui:

“Chuyện gì?”

[Yểu Yểu thông suốt rồi? Định giữ ta lại?]

[Chờ đã, có cần giả bộ từ chối một chút không?]

Ta không cho hắn cơ hội từ chối.

Một tay đẩy hắn thẳng ra ngoài, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lùng:

“Phu quân ngủ ngon. Phu quân sớm nghỉ ngơi. Phu quân mai gặp lại.”

Dứt lời, cửa phòng ‘rầm’ một tiếng đóng lại, then cửa cài chặt.

Hành động mượt mà, trơn tru, không một chút do dự.

Bên ngoài cửa, ta nghe thấy giọng lòng của Tiêu Tố dần trở nên tức tối.

[Ngủ ngủ ngủ, ngủ cái quỷ gì!]

[Có nương tử thơm ngát, mềm mại trong lòng không ôm, lại bắt ta ngủ một mình?!]

[Nếu không phải sợ Yểu Yểu thân thể yếu ớt, ta còn lâu mới muốn ngủ thư phòng!]

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau