Chương 8

8.

Trời còn chưa sáng, ta đã bị tiếng ồn ào bên ngoài cửa phòng đánh thức.

“Sáng tối thỉnh an, giờ này đã gần Thìn mà Vương phi còn chưa dậy, thật là ngạo mạn quá mức! Một câu thỉnh an mà phải ba lần thúc giục, lại để nương nương nhà ta chờ dài cổ! Quả thực vô giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới, chẳng coi nương nương ra gì!”

Giọng nói the thé của một lão phụ nhân, từng chữ từng câu đều hùng hổ dọa người, chẳng khác gì mụ đàn bà chanh chua ngoài chợ.

Nghe giọng điệu đó, không khó để đoán ra bà ta chính là người hầu thân cận của Thái phi Từ thị – mẫu thân của Tiêu Tố.

Đúng là theo quy củ, ngày thứ hai sau khi tân hôn, ta phải vào cung thỉnh an nàng ta.

Nhưng nếu ta không khiến tám chữ ‘vô giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới’ này thành sự thật, vậy chẳng phải ta quá không biết điều rồi sao?

Ngay lúc ta còn đang suy nghĩ xem nên giả bộ bệnh liệt giường thế nào, Tiểu Đào—nha hoàn hồi môn của ta, đã đứng ra phản pháo.

“Bà già nhà bà từ đâu chui ra vậy? Sao ăn nói vô lý thế! Tiểu thư nhà ta từ nhỏ thân thể đã yếu, trước giờ ở nhà luôn được phu nhân và Thừa tướng đại nhân sủng ái, ngày nào cũng ngủ đến tự nhiên tỉnh. Sao vừa mới gả đi, đã bị nhà chồng quản thúc? Đây là đạo lý gì?”

Trong nhà, mẫu thân chưa bao giờ lấy tam cương ngũ thường, nữ giới nữ huấn để ràng buộc ta. Ngược lại, bà thường xuyên nhắc bên tai ta về bình đẳng nam nữ, một vợ một chồng.

Bà nói:

“Nam nhân có thể đọc sách làm quan, nữ nhân cũng có thể. Anh hùng không phân nam nữ, nữ nhân cũng không kém gì nam nhân.”

Ta không biết bà học những lời này từ đâu, nhưng nghe rất thuận tai, cũng cực kỳ đồng tình.

Vậy nên, lời của Tiểu Đào hôm nay có phần đại nghịch bất đạo, nhưng cũng là lẽ thường tình.

Nàng ấy biết rõ ta giả bệnh, nhưng bây giờ vì bảo vệ ta, đành phải thuận theo mà nói dối giúp.

Lão phụ nhân ngoài cửa giọng điệu châm chọc:

“Ta là người hầu bên cạnh Thái phi, còn ngươi là thứ gì? Một con nha đầu nho nhỏ mà dám càn rỡ trước mặt ta? Nghe nói Giang tiểu thư là một bệnh mỹ nhân, có phải hôm nay cố tình mượn cớ ra vẻ để kiêu ngạo làm bộ làm tịch không?”

Tiểu Đào không chịu thua, vỗ mạnh xuống bậc cửa, lớn tiếng mắng lại:

“Chính bà mới giả bộ đấy! Bà là đồ xấu xí lại thích làm trò! Mụ già chanh chua, nhà bà ở biển đấy à, mà quản rộng như vậy?”

Nói xong, nàng lập tức gào khóc thảm thiết.

“Oa oa oa! Tiểu thư của ta ơi, người thật là khổ mệnh mà! Mới vừa qua cửa một ngày đã bị đối xử thế này, sau này còn chịu đựng thế nào nữa? Chẳng phải sẽ bị bọn họ chèn ép đến ch.ế.c sao!”

Tiểu Đào thông minh lanh lợi, nói chuyện lại sắc bén.

Bị mẫu thân ta t.i.ê.m nhiễm, nàng không học được bao nhiêu lời hay, nhưng cách mắng người thì học đầy đủ.

Bà già kia sao có thể lợi thế hơn?

Hai bên càng cãi càng hăng, ta vẫn nằm trên giường giả c.h.ế.c, chuẩn bị tiếp tục ngủ bù.

Chẳng ngờ, lão bà ngoài cửa gào lên:

“Người đâu! Trói con nha hoàn này lại, đánh cho nó vỡ mồm! Dám bất kính với Thái phi, đây chính là kết cục!”

“Phép tắc của tổ tiên, không thể vì một mình Vương phi mà phá hoại. Dù hôm nay có trọng bệnh nằm liệt giường, cũng phải khiêng vào cung thỉnh an!”

Nghe câu này, ta biết bà ta dẫn người tới.

Tiểu Đào sao có thể đấu lại nhiều người?

Ta lập tức bước xuống giường, mang giày, cầm lấy áo choàng.

Nhưng còn chưa kịp ra ngoài, thì giọng nói lạnh lẽo của Tiêu Tố vang lên ngay cửa.

“Dừng tay. Là bổn vương ra lệnh, bất cứ ai cũng không được quấy rầy giấc ngủ của Vương phi, có gì không ổn?”

Bà già kia lạnh giọng nói:

“Phu vi thê cương. Vương gia, người cũng quá cưng chiều tân nương rồi!”

Giọng Tiêu Tố trầm thấp, mang theo sự cảnh cáo:

“Dung bà bà, ngày thường bổn vương tôn trọng bà lớn tuổi, nên gọi bà một tiếng ‘bà bà’. Nhưng không ngờ bà lại không biết thân biết phận.”

“Nơi này là phủ Dục Vương, không phải cung Vị Ương của bà ta.

“Cho dù Yểu Yểu có làm gì sai, đó cũng là bổn vương ngầm đồng ý. Khi nào đến lượt bà ở đây lắm miệng?”

Hắn vẫn luôn giữ giọng điệu lạnh nhạt xa cách, nhưng giờ lại mang theo một tia khó chịu lộ rõ.

Ngay lúc này, ta lại nghe được giọng nói trong lòng hắn.

[Mụ già chết tiệt, đang nói cái quái gì vậy? Ta không sủng ái nương tử của mình, chẳng lẽ đi sủng ái bà chắc?]

Dung bà bà không cam lòng, tiếp tục nói:

“Vương gia, người định trở mặt với Thái phi sao? Hiếu thuận là phẩm đức lớn nhất, chẳng lẽ không sợ người đời chỉ trích Vương phi bất hiếu?”

Hắn không kiên nhẫn, giọng nói càng lạnh hơn:

“Bà ta đã từng làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chưa? Bây giờ lại đến dạy chúng ta phải hiếu thuận?”

Dung bà bà lập tức cứng họng, không thể phản bác.

“Bà nói Vương phi không có giáo dưỡng, không biết kính trên nhường dưới? Theo ta thấy, chính bà mới là kẻ không biết tôn ti trật tự!”

“Nàng là Vương phi của ta, cũng là chủ tử của bà. Một nô tài như bà có tư cách gì đánh giá nàng?”

Có lẽ vì kích động, hắn ho khan liên tục, nghe mà khiến người ta đau lòng.

Nhưng sau khi ngừng ho, hắn lại nói một câu đầy khí thế:

“Hôm nay Vương phi khi nào tỉnh dậy, thì khi đó vào cung. Nếu Thái phi nguyện ý chờ thì cứ chờ, không muốn chờ thì cũng miễn cho ta đi thỉnh an.”

Hắn ra lệnh:

“Tuấn Phong, tiễn khách.”

Ta mặc áo khoác bỗng khựng lại.

Hắn đuổi bà ta đi rồi?

Ta còn chưa kịp ra mặt mà?

Dung bà bà càng lúc càng xa, vẫn còn gào lên:

“Vương gia, người không sợ Hoàng thượng trách tội sao…”

Hắn nhẹ giọng cười nhạt:

“Mọi hậu quả, ta tự gánh vác.”

Sau đó, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.

Trong ánh đèn mờ nhạt, bóng dáng cao lớn của Tiêu Tố in trên cửa.

Hắn hơi nghiêng người, liếc nhìn vào trong phòng, thấp giọng dặn dò Tiểu Đào:

“Đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.”

Ta lại nghe thấy giọng lòng hắn.

[Trách phạt sao? Cũng không phải lần đầu tiên.]

[Có đáng chịu, hay không đáng chịu, ta đều đã chịu đủ rồi. Thêm một cái, cũng chẳng sao.]

[Không biết Yểu Yểu đã tỉnh chưa?]

[Nếu nàng nghe thấy ta bảo vệ nàng như vậy, chắc chắn sẽ cảm động đến mức yêu ta đến c.h.ế.c phải không?]

[Thôi kệ, ngày tháng còn dài, sớm muộn gì nàng cũng mê ta mà.]

[Yểu Yểu à Yểu Yểu, nàng mau khỏe lại đi.]

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau