Chương 9

9.

Không biết có phải ta suy nghĩ nhiều hay không, nhưng cảm giác câu nói cuối cùng của Tiêu Tố không chỉ đơn thuần ám chỉ sức khỏe của ta, mà dường như còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.

Thế nhưng, dù cố gắng lục lọi trí nhớ, ta vẫn không tìm thấy chút dấu vết nào liên quan đến hắn.

Chỉ có thể chắc chắn một điều: trước khi thành thân, ta chưa từng gặp hắn.

Suy nghĩ càng lúc càng rối loạn, ta hoàn toàn mất đi cơn buồn ngủ.

Gọi Tiểu Đào vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, đồng thời bắt đầu tổng hợp lại mối quan hệ giữa Tiêu Tố và Thái phi Từ thị.

Có lời đồn rằng hắn và Từ thị bất hòa, nhưng cụ thể thế nào thì không ai biết.

Nhìn từ tình hình sáng nay, có thể thấy Dung bà bà rõ ràng là nhận lệnh từ Thái phi mà đến.

Thế nhưng hắn thà để ta ngủ thêm, chứ không chịu đánh thức ta, lại còn gọi Thái phi là “Từ nương nương” thay vì “mẫu phi”.

Chỉ nhiêu đó cũng đủ để thấy quan hệ mẹ con này căng thẳng đến mức nào, thậm chí còn tệ hơn so với lời đồn.

Khi ta đến tiền thính, Tiêu Tố đã ngồi sẵn ở đó, chờ ta cùng dùng bữa.

Nghe thấy động tĩnh, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, hơi nghiêng đầu nhìn ta.

Rồi bỗng ngây người trong chốc lát, như thể quên mất phải nói gì.

Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu ta.

[Chậc, môi nàng hồng nhuận quá, nhìn mềm mại như quả đào mật, thật muốn cắn một miếng.]

Ta vô thức nhìn lên trời, lòng đầy khinh bỉ.

Mới vừa rồi còn thấy hắn nghĩa khí đầy mình, giờ thì tất cả ấn tượng tốt đẹp đều sụp đổ.

Bên ngoài bảnh bao đạo mạo.

Bên trong bỉ ổi vô sỉ.

Ngươi đúng là cao thủ ngụy trang!

[Thật muốn nhốt nàng vào phòng, ngày đêm không phân biệt, chỉ để một mình ta ngắm.]

Ta không thể chịu đựng thêm nữa, liền hướng gió ho nhẹ hai tiếng, giọng yếu ớt nhu mì:

“Phu quân nhìn thiếp như vậy là có chuyện gì sao? Có phải cách ăn mặc của thiếp có gì không ổn?”

Lúc này, hắn mới khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, thản nhiên dời mắt đi:

“Không có gì không ổn. Dùng bữa đi.”

Mà ta lại nghe thấy lời thì thầm trong lòng hắn.

[Tiêu Tố ơi Tiêu Tố, ngươi là đồ háo sắc! Giữa ban ngày ban mặt mà suy nghĩ cái quái gì vậy!.]

Ta lập tức gật đầu tán thành.

Tiêu Tố, ngươi là đồ háo sắc! Đồ mặt dày vô sỉ!

Còn chưa mắng xong, giọng nói quen thuộc lại vang lên:

[Muốn nghĩ, thì cũng phải đợi đến buổi tối mới đúng.]

Ta: “……”

Ngươi xong rồi!

Tay ngứa quá!

Ta phải làm sao đây?

Thật sự muốn đánh hắn một trận!

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau