Chương 10

10.

Tiêu Tố cẩn thận múc cho ta một bát cháo loãng, màu sắc nhạt nhẽo đến mức hoàn toàn không khơi dậy chút thèm ăn nào.

Cả bàn thức ăn cũng nhạt nhẽo đến phát sợ.

Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi:

“Không biết trước đây Vương phi dùng thuốc gì?”

Ta lén trợn mắt, suýt chút nữa đã buột miệng:

“Ngươi mới cần uống thuốc ấy!”

May mà câu “uống thuốc” chưa kịp thốt ra.

Ta chỉ mỉm cười uyển chuyển, đổi giọng nhẹ nhàng nói:

“Phu quân đoán thử xem? Chàng cứ thử đoán xem nào.”

Tiêu Tố không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn, rõ ràng không muốn phí công đoán bừa.

Cho đến khi ta nghe được giọng nói trong lòng hắn, mới biết mình đã đoán sai.

[Phu quân! Yểu Yểu lại gọi ta là phu quân!.]

[Nàng chắc chắn đã bị phong thái anh tuấn của ta mê hoặc.]

[Phải làm sao bây giờ? Ta nên làm gì để thể hiện khí chất phong hoa tuyệt đại của mình?.]

[Thôi bỏ đi, không nghĩ ra. Vậy gắp thức ăn cho nàng vậy.]

Lão Lục, ngươi có thể bớt tự biên tự diễn không?!

Ngươi không thấy mệt, nhưng ta mệt!

Ta cố gắng bịt tai giả điếc, không để ý tới mớ suy nghĩ lộn xộn của hắn, rồi nhẹ nhàng lấy khăn che mặt, giọng nghẹn ngào:

“Đại phu nói, cơ thể ta đã không còn cứu được nữa. Mỗi bữa ăn là một bữa ít đi, vì thế muốn ăn gì thì cứ ăn, tránh để sau này tiếc nuối.”

“Cho nên… bình thường ta không uống thuốc.”

Nói thẳng ra là: Đừng hạn chế khẩu phần ăn của ta nữa!

Nếu không, ta thật sự sẽ lật bàn đấy!

Tiêu Tố cầm đũa mà run tay, “cạch” một tiếng, đôi đũa rơi thẳng xuống bàn, lông mày nhíu chặt:

“Sao lại như vậy?”

Dưới ánh mắt hoài nghi của hắn, ta không chút do dự gật đầu lia lịa.

Thức ăn quá mức thanh đạm, khiến ta chẳng có chút khẩu vị nào, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi đặt bát xuống.

Không ngờ Tiêu Tố cũng lập tức bỏ đũa theo, sau đó dịu giọng nói:

“Nếu nàng thấy không khỏe, hôm nay không cần vào cung thỉnh an nữa. Đừng miễn cưỡng chính mình.”

“Dù sao ta và bà ta nhìn nhau đã thấy khó chịu, chẳng có tình cảm mẹ con gì.”

Ta không hỏi hắn và Thái phi vì sao bất hòa.

Nếu hắn không tự nói, dù ta có hỏi cũng chưa chắc hắn chịu trả lời.

Ta lắc đầu, dịu dàng mà kiên định:

“Vẫn phải đi. Không những đi, mà còn phải đi thật long trọng, để cho cả kinh thành đều biết.”

Dứt lời, ta khẽ lấy khăn tay che môi, giả bộ ho nhẹ, tiện thể ho ra một ngụm máu.

Trừ ta và Tiểu Đào, không ai biết đây là huyết tương đã chuẩn bị trước.

Đã diễn thì phải diễn trọn vẹn, mới không lộ sơ hở.

Tay ta khẽ siết lấy khăn tay dính máu, cơ thể dần mềm nhũn.

Tiểu Đào có mắt nhìn, lập tức tiến lên đỡ ta.

Ai ngờ Tiêu Tố nhanh hơn một bước, Tiểu Đào bị đẩy lùi ba bước.

Hắn vội vàng đỡ lấy ta, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt chân thật chứ không hề giả bộ.

“Nàng đã thành thế này rồi, còn vào cung làm gì? Đi thỉnh an cái gì?! Ta lập tức đưa nàng đi khám bệnh!”

Nói rồi, hắn bước nhanh định rời đi.

Ta kịp thời kéo ống tay áo hắn, khóe mắt đọng lệ, dịu dàng nói:

“Phu quân không thể. Dung bà bà nói không sai, lễ nghi không thể bỏ, thỉnh an vẫn phải làm.”

“Chàng không cần lo lắng, ta không sao, ta tự biết sức khỏe mình.

“Huống hồ, ta không muốn ai vì việc này mà trách chàng bất hiếu, nói chàng không biết lễ nghi, không tôn trọng quy củ. Nếu Hoàng thượng trách phạt, khiến chàng chịu khổ, Yểu Yểu sẽ rất áy náy.”

Tất nhiên, đây chỉ là lời khách sáo, hoàn toàn không phải suy nghĩ thật của ta.

Hôm nay nếu ta không vào cung, chỉ e Thái phi thực sự tưởng ta là quả hồng mềm dễ bóp.

Huống hồ, ta đã gả cho Tiêu Tố, sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Thái phi, chỉ bằng giành thế chủ động trước.

Thế nhưng, Tiêu Tố lại tin sái cổ, ánh mắt nhìn ta càng thêm xót xa thương tiếc.

[Không ngờ, Yểu Yểu làm tất cả vì ta. Hóa ra, trong lòng nàng có ta.]

[Ta là phu quân của nàng, vậy mà lại không bảo vệ được nàng. ]

[Ta đáng chết!]

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau