Chương 11

11.

Vào khoảng đầu giờ Tỵ, mặt trời dần lên cao, ta cùng Tiêu Tố ngồi xe ngựa đến cửa cung.

Xuống xe, ta lập tức được nâng lên một cỗ kiệu mềm, đưa đến cung Vị Ương.

Theo quy củ, ta vốn không có tư cách ngồi kiệu trong hoàng cung.

Nhưng Tiêu Tố nói rằng ta trọng bệnh, nếu tự mình đi đến cung Vị Ương, sẽ làm bệnh tình nghiêm trọng hơn, nên đặc biệt xin thánh chỉ cho ta.

Hắn chu toàn mọi việc, ngược lại khiến ta dâng lên một chút áy náy.

Nếu hắn biết ta lừa hắn, nhất định sẽ tức giận lắm.

Tiêu Tố bước đi bên ngoài kiệu, ta lén vén rèm, có chút chột dạ mà liếc nhìn hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của ta, hắn bước chậm lại, nghiêng đầu nhìn qua, khó hiểu hỏi:

“Sao vậy?”

Lập tức, ta nghe thấy tiếng lòng của hắn—

[Ánh mắt này của Yểu Yểu không đúng lắm?]

[Lẽ ra nàng phải cảm động đến rơi nước mắt vì sự chu đáo của ta, sau đó nói muốn lấy thân báo đáp, rồi nhào vào lòng ta đòi hôn hôn, ôm ôm, nâng cao cao mới đúng chứ?]

[Sao bổn vương lại cảm thấy ánh mắt của nàng giống như đang có lỗi với ta? Không lẽ…]

[Yểu Yểu có tình nhân bên ngoài rồi? Tên hoang nam nào dám mơ tưởng đến nàng?! Hắn có thể đẹp trai bằng bổn vương sao? Có thể trong sạch như bổn vương sao? Có thể có tám múi cơ bụng như bổn vương sao?!]

Cái gì?!

TÁM MÚI CƠ BỤNG?!

Ta lập tức bắt được điểm quan trọng, mắt sáng rực, ánh mắt lặng lẽ liếc xuống dưới.

Ta không tin!

Trừ phi… cho ta sờ thử.

Khoan! Ta bị hắn kéo suy nghĩ đi xa rồi!

Nhận ra khóe miệng mình sắp cong lên quá mức, ta vội vàng thu hồi ánh mắt, điều chỉnh lại tâm trạng, tránh để hắn phát hiện ta đang có suy nghĩ không đứng đắn.

Không được! Nếu cứ để hắn tự tưởng tượng tiếp, chắc chắn sẽ càng ngày càng đi xa.

Ta vội vàng lên tiếng, thở dài một hơi:

“Sáng nay Dung bà bà bị mất mặt ở Dục Vương phủ, đoán chừng Từ nương nương sẽ không dễ dàng bỏ qua ta, nên có chút căng thẳng thôi.”

Tiêu Tố khẽ thở phào, nắm lấy tay ta đang đặt trên rèm kiệu, cười nhẹ trấn an:

“Có ta ở đây.”

[Thì ra là vậy. Ta biết ngay mà, Yểu Yểu trong lòng có ta.]

Tay hắn lạnh băng, giữa tiết trời tháng Năm mà vẫn như một cục băng, khiến ta run lên một cái.

Có lẽ hắn tưởng ta đang sợ hãi, nên lại càng nắm chặt tay ta hơn.

Không phải đâu, đại ca!

Ngươi thật sự không có chút nhận thức nào về nhiệt độ cơ thể mình sao?

Nhưng so với bàn tay lạnh lẽo của Tiêu Tố, ánh mắt của Thái phi Từ thị còn sắc bén hơn dao.

Nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng ta và Tiêu Tố đã chuyển thế mấy trăm lần rồi.

Không biết còn tưởng hắn và bà ta là huyết hải thâm thù, còn ta chỉ là kẻ xui xẻo bị liên lụy.

Bỏ qua chuyện của ta không bàn đến, mối quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ, rốt cuộc là hận thù đến mức nào, mà lại căng thẳng như vậy?

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau