12.
Cung Vị Ương không như cái tên hoa mỹ của nó, trái lại có chút lạnh lẽo, vắng vẻ, hoang tàn.
Sớm đã nghe nói Thái phi Từ thị thất sủng nhiều năm, xem ra lời đồn không sai.
Nhưng dù đã thất sủng, người bên cạnh bà ta vẫn ngang ngược càn rỡ như vậy, nếu còn được sủng ái, e rằng càng hống hách hơn nữa.
Vừa đến nơi, ta và Tiêu Tố không được bước vào chính điện, bị bỏ mặc ngay trước cửa cung.
Từ thị không thèm liếc nhìn ta, chỉ lạnh lùng phun ra một câu:
“Không cần dâng trà. Bản cung không xem ngươi là con dâu.”
“Nhưng để các ngươi nhớ đời, hôm nay phải quỳ trước cung ba canh giờ mới được đứng dậy.”
…
Ta không quan tâm.
Dù không thể đổ thuốc vào trà, nhưng ta còn kế khác.
Ta ngoan ngoãn cúi đầu, nhu mì đáp:
“Nương nương dạy rất phải.”
Quỳ thật sao? Không thể nào.
Chỉ là ta không ngờ, Tiêu Tố lại vì ta tranh cãi với Từ thị, thậm chí suýt rút kiếm đối chọi.
Hắn kéo ta dậy, chắn trước mặt ta, trong mắt đầy xót xa:
“Yểu Yểu, hôm nay nàng cố chấp vào cung thỉnh an, đã làm tròn lễ nghi tổ tông. Không cần quỳ trước bà ta, bà ta không xứng.”
Dứt lời, hắn nắm tay ta định rời đi, ngay lúc đó tiếng lòng của hắn vang lên.
[Ta biết ngay lão yêu bà này không có ý tốt, kiểu gì cũng bày trò hành hạ chúng ta.]
[Nếu không phải Yểu Yểu hiền lành, hiểu chuyện, kiên quyết vào cung thỉnh an, ta sao có thể để nàng đến đây chịu khổ?]
[Nếu hôm nay Yểu Yểu xảy ra chuyện gì, ta nhất định khiến bà ta không sống yên.]
Nghe xong, ta mặt nóng bừng.
Ta, hiền lành?
Ta, hiểu chuyện?
Ngươi có chút hiểu lầm về ta rồi đấy!
Ta xưa nay không bao giờ nhường nhịn ai.
Ai không động vào ta, ta cũng chẳng động vào ai.
Ai chọc ta, ta trả gấp trăm lần!
Nhưng ta không thể để hắn kéo đi, màn kịch quan trọng nhất vẫn chưa bắt đầu, sao ta có thể rời đi chứ?
Vì vậy, ta mềm giọng, khó xử đến mức rưng rưng nước mắt:
“Phu quân, ta không sao. Chỉ là quỳ ba canh giờ, nhiều nhất cũng chỉ tàn phế hai cái chân thôi. Dù sao bà ấy cũng là sinh mẫu của chàng, là vãn bối, sao có thể bất kính?”
“Hôm nay dù có quỳ đến hộc máu mà c.h.ế.c, cũng là điều nên làm.”
Tiêu Tố vẻ mặt phức tạp, vừa thương tiếc, lại vừa tự trách bản thân bất lực.
“Yểu Yểu, nàng quá thiện lương rồi. Nàng tôn kính bà ta là trưởng bối, nhưng bà ta căn bản không xem nàng là người.”
“Hổ dữ còn không ăn thịt con, kẻ tàn nhẫn thế này, có nhận làm gì?”
Từ thị tức giận đến phát run, chỉ tay thẳng vào Tiêu Tố, quát lên:
“Hay lắm, rất hay! Tiêu Tố, ngươi là nghịch tử, là nghiệt súc!”
“Bản cung sinh ra ngươi đúng là một sai lầm! Sớm biết vậy, năm đó ta đã g.i.ế.c ngươi!”
“Nếu không có ngươi, bản cung sao có kết cục hôm nay?!”
Tiêu Tố mặt không đổi sắc, nhếch môi cười nhạt:
“Năm đó, ta còn chưa tròn tháng, bà đã muốn g.i.ế.c ta một lần rồi. Nếu không có người cứu giúp, ta sớm đã chết.”
“Bà có lẽ quên mất, thân thể ta bây giờ, cũng là do bà mà ra.”
Lời này vừa dứt, bàn tay nắm chặt của hắn khẽ run lên, sắc mặt đột nhiên trở nên cô tịch.
Trong khoảnh khắc đó, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn lại hắn đơn độc giữa nhân gian.
Ta không khỏi có chút mềm lòng, vô thức nắm chặt tay hắn, như một cách trấn an.
Hắn rõ ràng sững sờ, kinh ngạc nhìn ta, nhưng rất nhanh vui sướng hiện rõ trên mặt.
[Hu hu hu… Yểu Yểu chủ động nắm tay ta!]
[Nàng nhất định là đau lòng vì ta.]
[Quả nhiên, đàn ông biết giả vờ đáng thương mới khiến người ta yêu thương!]
[Nàng yêu ta!]
[Yểu Yểu, may mắn ta vẫn còn có nàng.]
Hắn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập tình ý, nhưng ta lại không dám đối diện.
Chúng ta vốn chỉ là hôn nhân do thánh chỉ an bài, không có tình cảm.
Sự thâm tình không lý do của hắn, ta thật sự không dám tin có bao nhiêu phần chân thật.
Nhưng Từ thị càng nhìn Tiêu Tố, sắc mặt càng khó coi, trầm mặc một lúc mới cười lạnh:
“Đừng tưởng ta không biết ngươi và con tiện nhân Phạm Thư kia qua lại.”
“Nàng ta chỉ lợi dụng ngươi, ngươi lại thật sự coi nàng ta là người tốt sao?”
Phạm Thư.
Ta hơi cau mày.
Phạm Thư vốn là con gái của danh tướng Phạm Lỗ, cũng là Thục phi từng sủng ái một thời.
Năm đó biên quan thất thủ, có người dâng tấu cáo buộc Phạm Lỗ thông đồng với địch, dẫn đến thất bại.
Hoàng đế vốn đa nghi, lập tức triệu Phạm Lỗ hồi kinh, đẩy vào ngục.
Toàn bộ Phạm gia bị xét xử, không một ai thoát khỏi.
Từ đó về sau, biên cương liên tiếp thất thủ, càng khiến Hoàng đế tin chắc Phạm Lỗ từng thông địch, ra lệnh tru diệt toàn tộc.
Thục phi thoát chết, nhưng bị đày vào lãnh cung, trở thành người duy nhất còn sống của Phạm gia.
Nhiều năm qua, không ít người muốn minh oan cho Phạm gia, nhưng không ai thoát khỏi liên lụy, người thì bị giáng chức, kẻ thì bị cách chức.
Nếu Hoàng đế biết Tiêu Tố có quan hệ với Thục phi, hắn chắc chắn cũng không tránh khỏi vạ lây.
Từ thị vốn không ưa Tiêu Tố, nhưng lại giữ kín chuyện này, là muốn dùng nó để uy hiếp hắn, hay thực sự còn chút ân hận dành cho hắn?
Ai mà biết được?
Quan trọng hơn, Tiêu Tố và Thục phi có quan hệ gì?
Tình cũ lâu ngày sinh tình?
Khoan đã, chẳng lẽ đây chính là điều mẫu thân từng nói: “Tiểu mẫu văn học”?
Mũ xanh trên đầu ta lại là của chính ta?!
Ta như con mòe bị chọc ngứa, muốn ngồi xổm ăn dưa, nhưng thông tin quá nhiều, tiêu hóa không xuể.
Hay là, các người kể kỹ thêm chút nữa đi?
Mấy chuyện bí mật này, không phải ai cũng có thể nghe được đâu!
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.