13
Đúng lúc này, Hoàng thượng đến cung Vị Ương, phía sau còn có phụ thân ta cùng vài vị đại thần.
Những người này đều là đồng liêu hoặc môn sinh của phụ thân, may mà khoảng cách đủ xa, chắc hẳn chưa kịp nghe thấy lời của Từ thị.
Trước đó, khi vào cung, ta đã cho Tiểu Đào đi trước, cố ý tìm phụ thân trên con đường hoàng đế hồi cung sau triều sớm, rồi bịa chuyện thêm mắm dặm muối, để cả triều đình đều biết chuyện hôm nay Từ phi đã làm.
Sau đó, phụ thân ta liền dẫn Hoàng thượng đến cung Vị Ương, tạo điều kiện để ta trực tiếp mách tội ngay tại trận.
Ngay thời khắc Hoàng thượng bước vào, ta nắm bắt thời cơ, phun ra một ngụm máu, mắt trợn trắng, cả người đổ xuống.
Dáng vẻ này, hệt như bệnh cũ tái phát, nguy kịch vô cùng.
“Yểu Yểu!”
Tiêu Tố phản ứng nhanh ôm chặt lấy ta, lần này hắn đứng vững, không bị kéo ngã theo.
Còn chưa đến gần, phụ thân ta đã bắt đầu khóc lóc kể lể.
“Hoàng thượng! Người phải làm chủ cho thần! Con gái thần đang khỏe mạnh, mới gả đi hai ngày đã gặp phải tai họa thế này! Suýt chút nữa bị Từ nương nương bức tử!”
Dừng một lát, phụ thân ta tiếp tục nhập vai, giọng nghẹn ngào:
“Thần một đời tận trung vì triều đình, tự hỏi trên không thẹn với thiên tử, dưới không hổ với bách tính, chỉ duy nhất có lỗi với nữ nhi của mình!”
“Hoàng thượng, người cũng là phụ thân, xin hãy thương xót cho tấm lòng của vi thần!”
Ta nằm trong lòng Tiêu Tố, thở gấp, mở mắt yếu ớt, phối hợp tiếp tục tung đòn chí mạng:
“Phụ thân… nữ nhi không sao…”
“Nương nương bắt con quỳ phạt, cũng là có ý tốt. Bà ấy chỉ muốn dạy con quy củ mà thôi.”
“Nói cho cùng, cũng là do con yếu ớt quá. Nếu sáng nay không bị người của nương nương hù dọa, khiến bệnh cũ tái phát, thì cũng sẽ không làm lỡ thời gian thỉnh an.”
“Nếu không làm lỡ thời gian thỉnh an, nương nương có lẽ cũng sẽ không trách phạt con.”
“Hoàng thượng, phụ thân… con không trách nương nương… khụ khụ khụ…”
Ta vừa nói vừa rơi nước mắt, lại ho ra một ngụm máu, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Tiêu Tố hiếm khi để lộ sự hoảng loạn, hắn vội vã lấy tay áo lau đi máu dính trên môi ta, giọng đầy tự trách:
“Yểu Yểu, nàng quá lương thiện rồi. Nếu không phải vì bà ta, nàng đâu đến mức này. Ta lập tức đưa nàng đi gặp thái y!”
[Yểu Yểu hôm nay ho ra nhiều máu như vậy, không biết còn có thể sống bao lâu nữa? Chúng ta vừa mới thành thân, còn nhiều chuyện chưa làm cùng nhau.]
[Lẽ ra, ta không nên đưa nàng vào cung ngay từ đầu.]
[Đều tại ta! Đều tại ta! Là ta không bảo vệ được nàng!]
Ta: “……”
Nói thật, không phải lỗi của chàng đâu.
Thế nhưng hắn vẫn tiếp tục đắm chìm trong nỗi tự trách của mình.
[Là lỗi của ta!]
Ta: “……”
Được rồi, được rồi, là lỗi của chàng, đều tại chàng hết.
Hắn định bế ta đứng dậy, ta vội vàng níu áo hắn, đồng thời ngầm ra hiệu cho phụ thân, nước mắt lưng tròng khẽ lắc đầu:
“Phu quân, chàng đừng lo lắng. Ta không sao… khụ khụ khụ…”
Nhất định không thể gặp thái y! Nếu không sẽ bị lộ ngay!
Phụ thân ta lập tức hiểu ý, tiến lên nắm lấy tay ta, khóc rống lên:
“Hu hu hu! Con gái đáng thương của ta! Nếu con có chuyện gì, ta và nương con làm sao sống nổi?!”
Nói xong, ông quay đầu sang phía Từ thị, cao giọng trách vấn:
“Từ nương nương! Con gái ta từ nhỏ đã mang bệnh, thân thể yếu đuối.”
“Dù người có điều gì không vừa lòng, sao có thể ép nó đến đường cùng?”
“Cả phủ Thừa tướng chỉ có một nữ nhi này, người đây là muốn ta tuyệt hậu sao?!”
Nghe vậy, các đại thần đi theo cũng lập tức lên tiếng cầu tình.
Hoàng thượng hỏi rõ sự tình, Tiêu Tố bình tĩnh trình bày:
“Vương phi vì bị Từ nương nương phạt quỳ, dẫn đến bệnh cũ tái phát, hộc m.á.u ngất xỉu.”
“Hơn nữa, sáng nay nàng còn bị Dung bà bà bên cạnh Từ nương nương dọa đến hộc m.á.u..”
“Nhi thần cầu phụ hoàng làm chủ cho chúng ta.”
Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Từ thị không còn đường chối cãi.
Cuối cùng, Hoàng thượng hạ lệnh cấm túc Từ phi trong cung Vị Ương ba tháng, đồng thời bắt bà ta chép kinh Phật nghìn lần để tĩnh tâm dưỡng tính.
Nhân cơ hội này, Tiêu Tố xin Hoàng thượng miễn lễ thỉnh an của ta, để sau này ta không cần vào cung nữa.
Trước khi rời cung, Hoàng thượng muốn truyền thái y đến bắt mạch cho ta.
Phụ thân ta vội vàng từ chối, nói rằng tướng phủ có sẵn linh dược, lập tức đưa ta về nhà.
Trên đường trở về, do có Tiêu Tố đi cùng, ta không dám mở mắt tùy tiện, chỉ có thể ngả vào lòng hắn, yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và phụ thân.
Bọn họ vẫn xoay quanh một chủ đề ta mắc bệnh gì? Phải chữa trị thế nào?
Nhưng mà… phụ thân ta sao biết ta có bệnh gì?
Dù sao thì, ta căn bản không có bệnh.
May mà phụ thân nhanh trí, diễn đạt khéo léo, nói rằng bệnh của ta là từ trong bụng mẹ mang ra, đã tìm thầy thuốc khắp nơi nhưng vô phương cứu chữa, chỉ có thể dùng các loại dược liệu quý giá để kéo dài tuổi thọ.
Rốt cuộc, Tiêu Tố cũng bị lừa.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.