14.
Cả kinh thành đều đang xôn xao bàn tán về chuyện này.
Ngày thứ hai sau khi tân hôn, Dục Vương phi bệnh tình tái phát, ho ra m.á.u không ngừng, thế nhưng vẫn bị Thái phi Từ thị ép phải vào cung thỉnh an.
Chẳng bao lâu, hình tượng “ác bà bà” của Từ phi lan truyền khắp kinh thành.
Nghe được tin này, ta không hề ngạc nhiên, chỉ muốn ngủ nướng thêm một giấc, bởi vì lời cảnh báo của mẫu thân đêm qua khiến ta trằn trọc cả đêm, không tài nào ngủ ngon.
Hôm qua, ta lấy cớ chữa bệnh để lưu lại tướng phủ.
Tiêu Tố không ngăn cản, sau khi xác nhận ta đã tỉnh lại và không có gì bất thường, hắn liền rời đi ngay lập tức.
Trước khi đi, hắn dặn dò ta chú ý dưỡng bệnh, chờ đến ngày hồi môn, hắn sẽ đến đón.
Hắn không nói lý do rời đi, ta cũng không thắc mắc, càng không có ý giữ hắn lại, thậm chí còn mong hắn nhanh chóng rời đi.
Hắn không có ở đây, ta không cần tốn công giả bệnh, cũng có cơ hội hỏi mẫu thân.
Vì sao người lại nói những lời mơ hồ khó hiểu đó?
Vì sao mẫu thân có vẻ không muốn ta gả cho Tiêu Tố?
Vì sao lại căn dặn ta đừng yêu hắn?
Mãi đến tối qua, mọi nghi vấn của ta cuối cùng đã có câu trả lời.
Thì ra, mẫu thân vốn đến từ một thế giới khác.
Chỉ vì trước khi ngủ, người than phiền về một quyển tiểu thuyết “não tàn”, không ngờ khi mở mắt ra, đã xuyên vào trong đó.
Thế giới mà chúng ta đang sống, chỉ là một thế giới do quyển sách đó tạo ra.
Khi mẫu thân xuyên đến đây, nội dung của câu chuyện vẫn chưa xảy ra, người vẫn nghĩ rằng mình chỉ xuyên đến một thế giới cổ đại hư cấu.
Mãi đến sau này, nhiều sự kiện, nhiều nhân vật lần lượt xuất hiện, trùng khớp với tiểu thuyết, người mới bàng hoàng nhận ra mình thực sự đã lọt vào thế giới trong sách.
Mẫu thân nói.
Tiêu Tố là nam chính của câu chuyện này.
Còn ta?
Ta chỉ là vị thê tử yểu mệnh của hắn—Giang Dao.
Trong nguyên tác, Giang Dao là một bệnh mỹ nhân thật sự, ba bước thở gấp, năm bước ho khan.
Tính tình hiền lành, dịu dàng, hiểu chuyện, biết điều.
Vì cơ thể yếu ớt, từ nhỏ đến lớn chỉ quanh quẩn trong khuê phòng, ngày ngày học lễ nghi, đọc sách.
Hôn nhân giữa nàng và Tiêu Tố cũng là do thánh chỉ ban xuống.
Và cũng giống như ta, Tiêu Tố là người chủ động cầu hôn.
Điểm khác biệt duy nhất là…
Nàng không có năng lực đọc tâm.
Và bệnh tình của Tiêu Tố cũng chỉ là giả vờ.
Sau khi thành thân, Giang Dao một lòng một dạ với Tiêu Tố, mong mỏi một cuộc hôn nhân hòa thuận.
Tiêu Tố thì lại đóng kịch si tình, giả vờ yêu thương nàng vô hạn.
Nhưng thứ hắn thực sự muốn, chỉ là quyền lực của Giang gia, để củng cố con đường tranh đoạt ngôi vị Thái tử.
Vì hỗ trợ Tiêu Tố giành lấy ngôi vị, Giang gia bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, cuối cùng bị vu oan và toàn tộc bị tống vào đại lao, ngoại trừ Giang Dao, không ai còn sống sót.
Sau đó, Tiêu Tố đăng cơ.
Giang Dao liều mình đỡ cho hắn một mũi tên tẩm độc, cuối cùng c.h.ế.c vì không kịp cứu chữa.
Mãi đến đây, câu chuyện mới thực sự bắt đầu.
Sau khi Giang Dao c.h.ế.c, hắn truy phong nàng làm Hoàng hậu, bỏ trống hậu cung.
Nhưng thời gian trôi qua, tình yêu và sự áy náy dần dần bị xói mòn, cùng với áp lực từ quần thần, Tiêu Tố bắt đầu nạp phi.
Hết người này đến người khác.
Mỗi phi tử đều mang bóng dáng của Giang Dao, nhưng giống nhất chính là nữ chính—Giang Dao Nguyệt.
Theo như mô tả trong sách, Giang Dao Nguyệt và Giang Dao có dung mạo giống nhau đến chín phần.
Ngày nàng gặp Tiêu Tố, vừa vặn là ngày giỗ đầu của Giang Dao.
Hôm đó, Tiêu Tố xuất cung rầm rộ, danh nghĩa là tới hoàng lăng tế bái, thực chất là dụ địch lộ diện.
Đúng như dự đoán, hắn dẫn dụ được thích khách, nhưng cũng vì thế mà bị thương, rơi xuống vực, sau đó được Giang Dao Nguyệt cứu sống.
Rồi nàng bước vào hoàng cung, cùng Tiêu Tố diễn ra một loạt câu chuyện yêu hận tình thù đầy bi thương.
Kết thúc, hoàng đế và hoàng hậu ân ái đến bạc đầu, con đàn cháu đống.
Mẫu thân nói, rất nhiều người khen Tiêu Tố si tình, nhưng chỉ có bà mắng hắn là tra nam.
“Nếu thực sự yêu Giang Dao, tại sao lại yêu thêm một nữ nhân khác?”
Vậy nên mẫu thân đã làm đủ mọi cách để thay đổi số phận của ta.
Đặt cho ta cái tên Giang Vô, không phải Giang Dao.
Tìm danh y trị bệnh cho ta.
Tìm sư phụ dạy ta võ công.
Sắp xếp hết lần này đến lần khác để gả ta đi.
Từ khi ta còn nhỏ, mẫu thân đã kể cho ta nghe chuyện của Trần Thế Mỹ, Tiết Bình Quý.
Chỉ để dạy ta rằng, nam nhân đều là kẻ bạc tình, không thể tin tưởng.
Nhưng thực tế, mọi thứ vẫn đang đi theo đúng quỹ đạo của cốt truyện.
Thậm chí, ta còn gả cho Tiêu Tố sớm hơn Giang Dao trong sách tận nửa năm.
Sau khi kể xong, mẫu thân nắm chặt tay ta, liên tục dặn dò:
“Miệng nam nhân, lừa gạt quỷ thần.”
“Nam nhân ba phần say, diễn đến ngươi rơi lệ.”
“Yểu Yểu à, con ngàn vạn lần không được yêu hắn.”
“Con ếch ba chân khó tìm, nam nhân hai chân lẽ nào lại tìm không thấy?”
Ta khẽ cười, nắm lấy tay mẫu thân, vỗ nhẹ trấn an:
“Nương yên tâm, con là Giang Vô, không phải Giang Dao.”
“Con sẽ không vì một nam nhân mà c.h.ế.c, không đáng đâu.”
Mẫu thân nghe vậy, liền vô cùng mãn nguyện, mỉm cười vỗ tay ta, ánh mắt tràn đầy vui mừng:
“Không hổ là nữ nhi của ta!”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.