15.
Trong thời gian ở lại phủ tướng quân, Tiêu Tố không ngừng sai người đưa đến vô số dược liệu quý giá, linh chi trăm năm, nhân sâm ngàn năm, tuyết liên nở mười năm một lần, thậm chí có cả những vị thuốc hiếm hoi mà ta còn chưa từng nghe tên.
Tất cả là do hôm đó, khi xuất cung, phụ thân ta tiện miệng bịa ra một lời nói dối rằng mạng ta hoàn toàn dựa vào dược liệu để kéo dài.
Ngày hồi môn, Tiêu Tố không xuất hiện.
Chỉ có hộ vệ thân cận của hắn—Tuấn Phong—đến đón ta về Dục Vương phủ.
Sau khi trở về phủ, Tiêu Tố vẫn bặt vô âm tín.
Tất cả mọi người trong phủ, từ trên xuống dưới, đều nói không biết hắn ở đâu, ngay cả Tuấn Phong cũng cố chấp nói không rõ tung tích của chủ nhân.
Lừa quỷ à?
Chủ tử mất tích mà Tuấn Phong còn có thể thản nhiên như vậy?
Ta giả vờ tin, vẫn ăn uống sinh hoạt thoải mái, chỉ thi thoảng bày ra bộ dạng lo lắng, dò hỏi vài câu.
Mấy ngày sau, ta bí mật theo dõi Tuấn Phong, cuối cùng tìm thấy Tiêu Tố trong một biệt viện ở ngoại ô kinh thành.
Cùng với hắn, còn có một người nằm ngoài dự liệu của ta—Giang Dao Nguyệt.
Dù chưa từng gặp nàng ta, nhưng với gương mặt giống ta đến chín phần, ta lập tức khẳng định nàng chính là nữ chính của câu chuyện.
Nói thật, ta không hề cảm thấy đau lòng.
Thật đấy.
Nhưng không phải vì Tiêu Tố giấu ta nuôi ngoại thất, mà là…
Nữ chính đã xuất hiện sớm hơn dự định, liệu có phải ta cũng sẽ bị “viết c.h.ế.c” sớm hơn không?
Chết tiệt, nhanh như vậy sao?!
Ta cắn mạnh lên đùi mình một cái, đau đến mức rơm rớm nước mắt, sau đó đẩy cửa bước vào, cố ý lộ ra dáng vẻ cứng rắn kiên nghị:
“Vương gia, chúng ta hòa ly đi. May mà ta…”
…Còn chưa nói xong, ta đã lập tức nhận ra có điều không đúng.
Tiêu Tố đang buộc lại đai áo.
Tuấn Phong đang thu dọn khay thuốc, trên đó có mấy lọ dược hoàn, băng vải dính m.á.u.
Còn về Giang Dao Nguyệt…
Không thấy đâu?!
Ta quét mắt nhìn khắp phòng.
Nàng ta rõ ràng đã bước vào biệt viện, vì sao bây giờ lại không thấy bóng dáng?
Hay là ta bị cốt truyện làm cho thần hồn nát thần tính, sinh ra ảo giác?
Tiêu Tố và Tuấn Phong đều sững sờ khi thấy ta, ánh mắt thoáng hoảng loạn, như thể còn muốn tiếp tục giấu giếm điều gì đó.
Tiêu Tố thậm chí còn chưa kịp khoác thêm ngoại bào, chỉ mặc trung y màu trắng, từng bước tiến lại gần ta, cau mày hỏi:
“Yểu Yểu, vừa nãy nàng nói gì?”
Cùng lúc đó, giọng nói trong lòng hắn vang lên:
[Hòa cái gì?]
[Ly cái gì?]
[Ta chỉ mới rời đi vài ngày, Yểu Yểu đã thay lòng rồi sao? Hay là nàng chưa từng thích ta ngay từ đầu? Hay là nàng đã thích người khác?!]
[Ta ở giữa ranh giới sống c.h.ế.c, lúc nào cũng nhớ đến nàng, vậy mà nàng vừa gặp ta đã muốn hòa ly?!]
[Trừ khi ta c.h.ế.c, bằng không, cả đời này đừng hòng ly hôn!]
Hắn hừ lạnh, quay đầu liếc Tuấn Phong một cái, trong lòng phẫn nộ gào thét:
[Tại sao nàng lại tìm đến đây?!]
Tuấn Phong run lên, vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, sau đó vội vàng bưng khay thuốc lao nhanh ra ngoài, trước khi đi còn rất chu đáo đóng cửa lại.
…
Ta lặng lẽ siết chặt nắm tay, tự cổ vũ chính mình.
Dù không có chứng cứ, hôm nay cũng phải hòa ly cho bằng được!
Còn dám nói ta thay lòng đổi dạ?
Rõ ràng là ngươi lén nuôi ngoại thất trước!
“Vương gia, chúng ta—ưm!”
Hai chữ “hòa ly” còn chưa kịp nói ra, đã bị Tiêu Tố nuốt xuống.
Hắn áp sát ta, mạnh mẽ ngậm lấy môi ta, như đang cố chấp trừng phạt, nhẹ nhàng cắn mút, khiến ta hô hấp không thông, dần dần nghẹt thở.
Hắn rõ ràng vừa mới dây dưa với Giang Dao Nguyệt, vậy mà còn dám động vào ta?!
Càng nghĩ càng giận, ta giơ tay đẩy mạnh hắn ra.
“Ngươi không cần giấu nữa, bảo nàng ta ra đây đi!”
“Ngươi đã đưa nàng ta về, cớ gì phải trốn tránh ta?!”
Tiêu Tố bị đẩy mạnh đến mức hơi lảo đảo, nhíu mày, khe khẽ hít một hơi.
Một vệt đỏ sẫm nhanh chóng lan ra trước ngực áo trắng của hắn—vết thương nứt ra rồi.
Nhưng hắn chỉ khẽ cười nhạt, không phản bác, nhẹ giọng nói:
“Quả nhiên, vẫn bị nàng phát hiện rồi.”
Sau đó, hắn nhìn về phía một góc khuất trong phòng, nhàn nhạt ra lệnh:
“Ra đi.”
Ngay lập tức, một bóng người loạng choạng bước ra khỏi… tủ quần áo.
Nàng ta ôm mặt, hốc mắt long lanh, qua kẽ tay lộ ra đôi mắt sáng ngời.
“Ấy ấy… Hai người cứ tiếp tục đi! Đừng bận tâm đến chúng ta!”
Ta nhíu mày, lập tức bắt được từ khóa “Chúng ta?”
Ngay sau đó…
Cánh cửa tủ chầm chậm mở ra lần nữa.
Một thiếu niên dáng người cao gầy bước ra từ bên trong, khóe môi cong lên đầy ý cười.
Hắn nhẹ giọng gọi ta:
“Yểu Yểu, ta về rồi.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.