Chương 25

25

 

Bóng lưng của Tân Phụ Cương dần khuất ở cuối con phố dài.

Tiêu Tố chợt lên tiếng:

“Yểu Yểu, nàng từ chối Tân tiểu tướng quân thẳng thừng như vậy, e là đã tổn thương lòng hắn. Hay là nàng đuổi theo xem sao? Bản vương một mình cũng không sao cả.”

[Hóa ra hắn đã để ý đến Yểu Yểu từ lâu như vậy.]

[May mà bản vương xin chỉ hôn trước.]

[Tân Phụ Cương, giờ thì ngươi c.h.ế.c tâm rồi chứ? Diểu Diểu căn bản không yêu ngươi.]

[Không yêu ngươi, không yêu ngươi, không yêu ngươi.]

Ta liếc hắn một cái:

“Gì đây? Trước khi ra cửa có uống Bích Loa Xuân à?”

Mùi trà xanh nồng quá!

Vừa mới gọi hắn là kẻ hay ghen, bây giờ hắn lại chơi chiêu này?

Ta có nên khen hắn là chu đáo hiểu lòng người không?

Hắn đừng vội, kế tiếp đến lượt hắn rồi.

Ta đã đặc biệt chuẩn bị cho hắn một màn kịch lớn mang tên “Sinh ly tử biệt.”

Tiêu Tố nhìn ta đầy bối rối, hiển nhiên không hiểu ý ta.

” Yểu Yểu sao lại đột nhiên hỏi thế?”

“Chẳng lẽ nàng lo ta khát nước?”

“Trước mặt có quán trà, trà Bích Loa Xuân ở đó cũng không tệ, nếu nàng thích thì…”

Chưa nói hết câu, một mũi tên lông vũ từ trên gác cao sau lưng hắn lao tới với tốc độ cực nhanh.

Người bắn tên đã dồn lực cực mạnh, rõ ràng là muốn đoạt mạng Tiêu Tố.

Không phải người của ta.

Không phải thích khách mà ta đã bỏ một số tiền lớn thuê để diễn kịch.

“Cẩn thận!”

Ta theo phản xạ kéo mạnh Tiêu Tố một cái, đồng thời chắc tay bắt lấy thân mũi tên.

Mũi tên bạc xám phủ một lớp độc đen nhạt, nhìn là biết độc tính cực mạnh.

Ta vừa định ném trả lại về phía thích khách, đột nhiên nhớ ra mình đang đóng vai bệnh nhân ốm yếu, liền lập tức run rẩy ném mũi tên xuống đất, giả vờ kinh hãi tột độ.

Trên phố lập tức hỗn loạn, bách tính hốt hoảng chạy tứ tán.

Tiêu Tố nheo mắt, trong đáy mắt ẩn hiện vẻ chấn động:

“Yểu Yểu, nàng…”

Ta lập tức bày ra bộ dáng đáng thương, ôm tay rưng rưng nước mắt.

“Hù c.h.ế.c ta rồi…”

“Phu quân, tay ta đau quá…”

“Ta sợ quá… Hu hu hu…”

Nước mắt nói đến là đến.

Diễn kịch? Ta không sợ ai cả!

Tiêu Tố lập tức ôm chặt lấy ta, tỉ mỉ kiểm tra lòng bàn tay ta.

Thấy ta bình an vô sự, hắn không hỏi thêm nữa mà trực tiếp ra lệnh:

“Tấn Phong, nhất định phải bắt được thích khách.”

Không thấy bóng dáng của Tấn Phong đâu, chỉ nghe hắn lạnh lùng đáp “Tuân lệnh” rồi biến mất.

Sau đó, Tiêu Tố trầm mặc rất lâu, chằm chằm nhìn mũi tên dưới đất.

[Lẽ nào đúng như Giang Dao Nguyệt nói, bệnh của Yểu Yểu có gì đó mờ ám?]

[Nàng vẫn luôn lừa ta?]

Nghe thấy hắn bắt đầu nghi ngờ, tim ta hơi chùng xuống.

Sao hắn lại nghi ngờ?

Những ngày qua, Giang Dao Nguyệt đến vương phủ khám bệnh cho ta mấy lần, ta đều ứng phó trót lọt.

Lẽ nào bị lộ sơ hở?

Thích khách hôm nay thực sự nhằm vào Tiêu Tố?

Hay là… nhằm vào ta?

Ta lập tức lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn:

“Phu quân, chúng ta đi thả đèn nước đi.”

Hắn lại kiên quyết nói:

“Về phủ.”

Hắn nắm lấy tay ta kéo đi, ta không cam lòng, cố gắng hỏi:

“Chúng ta không thả đèn nước sao?”

Theo kế hoạch, đêm nay ở bờ sông Vị Thủy, ta sẽ dàn dựng một màn kịch lớn.

Ta thay hắn đỡ kiếm, sau đó rơi xuống sông, “c.h.ế.c” không thấy xác.

Sau đó rời khỏi kinh thành, hoàn toàn tự do.

Không thể vì một cuộc ám sát mà phá hỏng kế hoạch được.

Hắn vẫn không đổi ý:

“Sự an toàn của nàng quan trọng hơn.”

“Nhưng nếu lỡ mất, phải đợi đến năm sau.”

Hắn đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn ta:

“Một năm mà thôi, bản vương đợi được.”

“Còn nàng thì sao?”

“Nàng thực sự muốn cùng ta đón lễ Vu Lan Bồn năm sau sao?”

Ta giả vờ vô tội đáng thương, cố tình hỏi ngược lại:

“Ý ngươi là gì?”

Hắn nhếch môi, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa nguy hiểm.

“Nàng tự hiểu.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau