26
Sau khi hồi phủ, Tiêu Tố không nói một lời, chỉ cúi đầu bước thẳng vào thư phòng.
Ta cũng chẳng muốn đụng phải họng súng, liền quay về hậu viện.
Tiểu Đào đang thu dọn hành lý, nhìn thấy ta liền khựng lại, cặp ngọc hồ lô khảm bát bảo cầm lên không được, đặt xuống cũng không xong.
“Tiểu thư, sao người lại về?”
Ta dang tay nằm dài trên nhuyễn tháp, giọng bất lực:
“Có biến cố. Tiêu Tố hình như đã đoán ra ta giả bệnh, hiện giờ đang nổi giận.”
“Haiz, đều tại ta lắm tay. Không có chuyện gì lại đi tay không bắt tên, hơn nữa bắt phát nào trúng phát đó.”
“Xem ra tên thích khách đó cũng chẳng ra sao, võ công còn không bằng ta. Bây giờ nghề sát thủ dễ làm vậy à?”
“Tiểu Đào, ngươi nói xem, sau khi ta rời khỏi kinh thành, đi làm sát thủ có được không? Nghe nói nghề này rất kiếm được bạc.”
“Trời ơi, tiểu thư, đến lúc này rồi mà người còn tâm trạng nói đùa!”
Tiểu Đào nhìn đống vàng bạc châu báu trong tay nặng trĩu, mặt xị xuống, trông còn chán nản hơn cả ta.
“Đã đến nước này, còn có thể làm gì? Chẳng lẽ ôm rầu 44?”
Ta thở dài:
“Kệ đi, tốt nhất là hắn đừng để ý đến ta.”
“Hắn mà ngày nào cũng bực bội, chê bai ta, đến lúc đó ta sẽ tấu lên Hoàng thượng, nói ta với hắn tâm sinh chán ghét, cầu xin một tờ hòa ly rời khỏi kinh thành.”
Tiểu Đào trợn mắt câm nín.
“Thật sao?”
Cửa bị đẩy ra.
Tiêu Tố đứng trước cửa, khắp người tỏa ra sát khí.
” Yểu Yểu, bản vương đã cố thuyết phục bản thân rằng, bất kể nàng làm gì, nhất định cũng có lý do.”
“Nhưng hay nhỉ, nàng vẫn đang tính đến chuyện hòa ly.”
“Đáng ghét, hắn nghe thấy hết rồi sao?”
Ta dùng ánh mắt chất vấn Tiểu Đào.
Tiểu Đào nháy mắt liên tục, ánh mắt như nói:
“Ai ngờ kế hoạch lại thất bại đâu?”
Ta: “……”
Tiểu Đào: “Tiểu thư, tự cầu phúc đi.”
Nói xong, nàng chạy mất, để lại ta mặt đối mặt với Tiêu Tố, không nói nổi một lời.
Ta dứt khoát không thèm giải thích, đứng dậy định ra ngoài.
Hắn đột nhiên hỏi:
“Nàng đi đâu?”
Ta thản nhiên đáp:
“Vương gia chắc chắn không muốn nhìn thấy ta lúc này, ta đi ngủ ở thư phòng.”
Hắn nghiến răng:
“Thư phòng là của bản vương.”
“Vậy ta đi phòng khách.”
Hắn: “Toàn bộ vương phủ đều là của bản vương.”
“Nàng cũng là của bản vương!”
Tính chiếm hữu của hắn nặng thật đấy!
Ta nhún vai: “Vậy thì ta về nhà.”
Hắn sầm mặt: “Nửa đêm về nhà mẹ đẻ, nàng là một nữ tử yếu đuối, nhỡ đâu lại gặp phải thích khách thì sao?”
Vừa dứt lời, hắn có lẽ cũng nhận ra mình phản ứng hơi quá, liền dần dần bình tĩnh lại.
Giọng điệu lạnh nhạt:
“Bản vương không phải quan tâm nàng. Nàng mà có chuyện, ta không biết ăn nói với nhạc phụ nhạc mẫu thế nào.”
Ta cười lạnh:
“Vậy thì làm phiền Vương gia, cho người hộ tống ta về.”
Hắn: “……”
Mặt hắn đen sì, tức đến mức nói không ra lời.
[Không phải chứ, nàng sao lại cứng đầu thế này?]
[Bản vương đã thể hiện rõ ràng như vậy, chẳng lẽ nàng không nhìn ra chút gì sao?]
[Bản vương lúc nào không muốn nhìn thấy nàng? Hận không thể cột nàng vào dây lưng, ngày nào cũng nhìn thấy nàng!]
Hắn thở hắt ra, đè cơn tức xuống, cắn răng nói:
“Bản vương tự mình đưa nàng về.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.