27
Hồi phủ họ Giang vài ngày, ta bất ngờ nhận được khẩu dụ của Từ phi triệu kiến.
Vào cung, ta được một cung nữ câm khoảng hai mươi tuổi dẫn đường, đi sâu vào hậu cung.
Càng đi, con đường càng trở nên hẻo lánh, hoàn toàn khác với lối đi lần trước đến Vị Ương Cung.
Ta không hỏi nhiều, chỉ ngầm ghi nhớ đường đi.
Sau nửa canh giờ quanh co, chúng ta dừng lại trước một cung điện.
Cánh cửa lớn không treo biển hiệu, mọi vật dụng đều cũ kỹ, xuống cấp, không có người hầu hạ, trông chẳng khác nào lãnh cung.
Vừa ngồi xuống, một phụ nhân trung niên y phục giản dị bước vào.
Bà ta cất bước mạnh mẽ, tay áo khẽ bay, không hề giống nữ nhân bình thường yếu mềm mà như người luyện võ đã lâu năm.
Bà ta ngồi lên chiếc ghế gỗ ở vị trí cao nhất, sai cung nữ câm rót trà cho ta.
Nói là trà, nhưng trong chén chẳng có lá trà, chỉ là một ly nước trắng nguội lạnh.
Ta nhận chén trà từ tay cung nữ câm, đặt lên bàn bên cạnh.
Thấy ta không uống, bà ta khẽ cười, giọng đầy ẩn ý:
“Sao? Ngươi sợ ta hạ độc hại ngươi?”
Nói rồi, bà ta nâng chén trà bên cạnh lên, nhấp một ngụm, ý bảo trong đó không có độc.
Ta vẫn không động đậy, chỉ nhàn nhạt hỏi lại:
“Nếu là Thục phi nương nương muốn gặp ta, vậy vì sao cung nhân truyền lời lại nói là Từ nương nương?”
Trước khi vào cung, mẫu thân đã dặn dò ta hết lần này đến lần khác rằng, những kẻ có thể sống sót trong hậu cung, không ai là người đơn giản, bao gồm cả Thục phi nơi lãnh cung.
Lòng người khó đoán, ta vẫn hiểu rõ đạo lý ấy.
Bên ngoài lãnh cung canh phòng nghiêm ngặt, nhưng khi ta vào đây, bọn thị vệ lại không hề ngăn cản. Chỉ riêng điểm này cũng đủ thấy Thục phi không phải người tầm thường.
Bà ta khẽ dừng một lát, rồi thản nhiên nói:
“Ngươi đã đoán được thân phận của ta, ắt cũng biết, với danh phận phế phi của ta, vốn dĩ không thể tùy tiện gặp người ngoài.”
Sau đó, bà ta tiếp tục:
“Ngươi không cần căng thẳng, ta gọi ngươi đến đây, chỉ là muốn nói về chuyện của Tố nhi.”
Ta vốn cho rằng bà ta muốn khuyên giải, mong ta cùng Tiêu Tố hòa hảo.
Nhưng từ đầu đến cuối, bà ta chỉ kể một câu chuyện.
Từ miệng bà ta, ta mới biết về quãng thời gian ấu thơ của Tiêu Tố, những chuyện mà nguyên tác chưa từng nhắc đến kỹ càng.
Năm Tiêu Tố ra đời, Từ phi đang được sủng ái.
Có kẻ mua chuộc Khâm Thiên Giám, nói rằng Tiêu Tố là điềm hung, là tai họa của quốc gia, e rằng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh thiên triều.
Thánh thượng nghe lời gièm pha, dần sinh lòng bất mãn với Tiêu Tố, cũng vì thế mà lạnh nhạt với Từ phi, người từng được sủng ái nhất hậu cung.
Để lấy lại thánh tâm, Từ phi không tiếc ra tay hạ độc chính đứa con còn trong tã lót của mình, rồi bên ngoài vu cáo có kẻ muốn hại hoàng tự.
Hoàng đế chỉ sai cung nhân truyền lời, rằng một nghiệt chủng, c.h.ế.c thì c.h.ế.c, còn hạ lệnh cho toàn bộ ngự y trong cung không được phép chữa trị cho Tiêu Tố.
Từ phi tâm c.h.ế.c lặng, muốn treo cổ tự vẫn, may nhờ Thục phi kịp thời đến cứu, mới giữ lại được tính mạng của nàng ta cùng Tiêu Tố.
Chưa đầy một tháng sau, biên cương đại bại, dường như càng chứng thực lời Khâm Thiên Giám đã nói.
Định Quốc tướng quân bị tống vào ngục, còn Thục phi thì bị biếm vào lãnh cung.
Từ phi lại đem chuyện mình thất sủng đổ hết lên đầu Thục phi, cho rằng nếu không phải vì phụ thân của Thục phi bại trận, nàng ta cũng sẽ không bị liên lụy.
Chỉ cần có điều gì không vừa ý, nàng ta liền trút giận lên Tiêu Tố, đánh mắng trách phạt, thậm chí còn ép hắn đoạn tuyệt quan hệ với Thục phi.
Nhưng chính những hành động của Từ phi lại càng đẩy Tiêu Tố đến gần Thục phi hơn.
Từng là tri kỷ thuở thiếu thời, nay Từ phi và Thục phi lại trở thành kẻ thù, thề không qua lại đến cuối đời.
Nói đến đây, Thục phi khẽ thở dài:
“Ta chưa bao giờ xem nàng ấy là kẻ địch. Chỉ là nàng ấy tự giăng lưới nhốt chính mình trong quá khứ mà thôi.”
Sau này, khi Tiêu Tố dần lớn, hắn phải vất vả lắm mới cầu được thánh thượng khai ân, cho phép vào Thái Học Viện học chữ.
Từ đó, tính tình hắn càng thêm u ám.
Bởi lẽ hắn thường xuyên bị Thái tử và Tứ hoàng tử ức hiếp, ngay cả cung nhân trong cung cũng dám vô lễ với hắn.
Dù sao hắn cũng là hoàng tử, nếu không có thánh thượng ngầm đồng ý, sao đám cung nhân lại dám trèo lên đầu chủ tử?
Tiêu Tố nhẫn nhịn, lặng lẽ chịu đựng, mới có thể sống sót đến khi trưởng thành.
Cho đến năm ngoái, hắn tìm được chứng cứ cho thấy khi xưa Khâm Thiên Giám chính là bị Hoàng Quý phi mua chuộc, cuối cùng cũng rửa sạch được nỗi oan khuất của mình.
Nhưng hoàng đế vốn sủng ái Hoàng Quý phi, lại đặt kỳ vọng rất lớn vào Tứ hoàng tử do nàng ta sinh ra, nên bí mật giấu nhẹm chuyện này, ra lệnh cho tất cả những người biết chuyện đều phải im lặng.
Có lẽ vì lòng áy náy, thánh thượng ban cho Tiêu Tố một cơ hội được đưa ra yêu cầu.
Ta mơ hồ đoán được, Tiêu Tố đã dùng cơ hội này để đổi lấy thánh chỉ tứ hôn.
Phụ thân ta là Thừa tướng, dù là thanh lưu, không tham gia đấu đá phe phái, nhưng quyền thế và danh vọng đều không thể xem thường.
Thánh thượng vốn không coi trọng Tiêu Tố, vậy sao lại chấp thuận hôn sự này?
Tiêu Tố đã quỳ suốt một đêm trong Ngự Thư Phòng, cuối cùng mới đổi lấy một câu đáp ứng của hoàng đế.
Câu chuyện kết thúc, Thục phi ung dung nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói:
“Vậy nên, Tố nhi nhất định phải trở thành người trên vạn người. Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại chỉ nghĩ đến ngươi.”
Ta hiểu rồi.
Nàng ta hoàn toàn không phải đến để làm thuyết khách, mà là muốn cảnh cáo ta.
Không hổ danh là hậu duệ tướng môn, chiêu “tiên lễ hậu binh” này quả thực cao minh.
Ta cười nhạt:
“Ý của nương nương là, nếu có một ngày ta trở thành chướng ngại của hắn, người sẽ không chút do dự mà trừ khử ta?”
Bà ta dịu dàng đáp:
“Người sống, sớm muộn cũng sẽ trở thành gánh nặng. Chẳng thà c.h.ế.c đi cho sạch sẽ. Ngươi nói có phải không?”
“Giả như hôm nay ta c.h.ế.c ở đây, chẳng phải có thể thuận lợi đổ tội cho Từ phi sao? Khi đó, mâu thuẫn giữa Tiêu Tố và Từ phi sẽ càng sâu sắc, Giang gia ta cũng sẽ trở thành kẻ địch của hắn.
Còn nương nương, người sẽ là người duy nhất hắn có thể tin tưởng và dựa vào.”
Ta cong môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều lạnh lùng sắc bén.
“C.h.ặ.t gãy đôi chân của hắn, bẻ gãy đôi cánh của hắn, rồi dịu dàng nói với hắn rằng—ngươi vẫn còn ta.
Nương nương quả thực có lòng dạ thâm sâu.
Nếu ở trên chiến trường, người nhất định có thể khiến quân địch nghe danh đã khiếp sợ.”
Phạm thị nhất tộc bị hoàng đế tru di.ệ.t gần như sạch sẽ, sao Thục phi có thể cam tâm chịu cảnh bị giam cầm trong lãnh cung?
Nếu nói nàng ta không muốn báo thù, ta tuyệt đối không tin.
Ta bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Từ phi, nàng ta đã nhắc nhở Tiêu Tố—Thục phi chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi.
Ngón tay Thục phi siết chặt lấy chén trà, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ta tàn nhẫn sao? Nếu ngươi ở vị trí của ta, ta không tin ngươi có thể thản nhiên chấp nhận tất cả.”
Ta nhún vai, giọng vẫn điềm nhiên như cũ:
“Ta thực sự không thể đồng cảm với người. Nhưng mạng ta cũng chỉ có một lần, nương nương không nên vì báo thù mà liên lụy đến kẻ vô tội.”
Ta dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Hơn nữa, hôm nay người không thể g.i.ế.t ta.
Chẳng lẽ nương nương không ngửi thấy trên người mình có mùi hương khác lạ sao?”
Hương liệu này là do chính mẫu thân ta điều chế, trên đời không có thứ hai.
Một khi ai đã nhiễm phải hương này, mùi hương sẽ lưu lại suốt ba tháng, hơn nữa, con đường họ đi qua cũng sẽ vương lại dấu vết.
Vừa rồi khi nhận chén trà, ta đã nhân lúc đó bôi hương cao lên tay cung nữ kia.
Mà nàng ta lại luôn đứng sát bên Thục phi, thế nên trên người Thục phi tất nhiên cũng bị nhiễm mùi hương ấy.
Như vậy, nếu có điều tra, ắt sẽ lần ra Thục phi.
Ta khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không che giấu ý cảnh cáo:
“Nương nương đã ẩn nhẫn bao năm, chắc hẳn cũng không muốn trở mặt với Tiêu Tố chứ?”
Trước khi rời đi, ta dừng bước, nhìn về phía bà ta, chậm rãi nói:
“Phạm thị nhất tộc, chịu oan mà ch.ế.c, ta cũng tiếc thương không thôi.
Nay toàn bộ Phạm gia chỉ còn lại một mình nương nương, mong rằng người đừng vì hận thù mà phạm sai lầm lớn, khiến vong linh trung liệt của Phạm gia không thể an nghỉ, bản thân lại bị mang tiếng bất trung, bất nghĩa.”
Ta hơi nghiêng đầu, khẽ thở dài:
“Nương nương, người còn nhớ gia huấn của Phạm gia chứ?
Là ‘Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Ôn, Lương, Cung, Kiệm. Trung, Hiếu, Đễ, Liêm.’”
Gia huấn là thứ người ngoài khó có thể biết, nhưng may mắn thay, mẫu thân ta lại nắm trong tay “kịch bản”.
Ta không rõ chỉ mười hai chữ này liệu có thể khiến Thục phi hoàn toàn buông bỏ sát tâm với ta hay không.
Nhưng dù sao, cũng đáng để thử một lần.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.