Chương 28

28

 

Rời khỏi hoàng cung, trời đã về chiều.

Bên cạnh xe ngựa của Giang phủ có một người đang đứng, chính là Tân Phụ Cương.

Hắn vội vã chạy lên vài bước, lo lắng hỏi:

“Yểu Yểu, muội không sao chứ?”

Ta lắc đầu:

“Không sao cả.”

“Hết hồn… Nghe bá mẫu nói muội bị Từ phi triệu vào cung, ta… chúng ta đều rất lo lắng cho muội.”

Xem ra là mẫu thân đã báo tin cho hắn.

Ta nhìn hắn, nhíu mày:

“Vết thương của huynh là sao đây?”

Trên mặt hắn còn vết bầm chưa tan, tay trái thì gần như bị băng bó kín mít, đầu mối vải còn được buộc thành một chiếc nơ bướm nhỏ.

Chỉ một đêm không gặp, hắn đã tiều tụy đi nhiều.

Hắn cười gượng gạo:

“Ta ngã ngựa, không có gì nghiêm trọng.”

Một vị tướng quân từng chinh chiến sa trường lại có thể ngã ngựa?

Ta biết hắn đang nói dối, nhưng cũng không tiện hỏi thêm.

Lỡ như… thật sự là do ta từ chối tình cảm của hắn, khiến hắn đau lòng, rồi uống rượu say mà cưỡi ngựa ngã bị thương thì sao?

Thật đúng là tội lỗi mà!

Ta trêu ghẹo:

“Sau này cẩn thận một chút, huynh là chiến thần đấy. Nếu để thuộc hạ biết huynh ngã ngựa mà bị thương, chắc chắn sẽ bị cười nhạo, sau này còn lấy gì để lập uy quân đội đây?”

Hắn bật cười, gật đầu:

“Ừ, sau này sẽ không vậy nữa.”

“Cữu vương không đi cùng huynh sao?”

Ta hỏi.

Hắn đáp:

“Ta là ngoại thần, không thể tùy tiện ra vào hậu cung, nên chỉ truyền tin cho hắn.”

Tiêu Tố hẳn là đang ở chỗ Từ phi, đương nhiên sẽ không gặp được ta.

Ta giản lược đáp:

“Không gặp.”

Thấy hắn chỉ còn một tay lành lặn, không tiện cưỡi ngựa, ta chủ động mời hắn cùng ngồi xe ngựa.

Nhưng hắn lập tức từ chối, nói rằng như vậy không hợp lễ nghi.

Ta cũng không ép.

Trên đường hồi phủ, Tiểu Đào không ngừng líu ríu:

“Ban đầu còn tưởng Từ phi là nhân vật lợi hại, không ngờ Thục phi còn nhẫn tâm hơn!”

“Bề ngoài dịu dàng, nhưng giấu dao trong nụ cười, bất ngờ đâm lén từ sau lưng, dùng giọng điệu mềm mỏng nhất để thốt ra những lời cay nghiệt nhất. Thật sự quá đáng sợ.”

Ta bình thản đáp:

“Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.”

Tiểu Đào bĩu môi, bất mãn:

“Tiểu thư, người đừng có tâm mềm mà đi đồng cảm với bà ta. Bà ta vừa mới muốn g.i.ế.t người đấy!”

Ta cười khẽ:

“Không phải là đồng cảm. Ta chỉ đứng trên lập trường một nữ nhân mà nhìn thấy sự bất lực của bà ấy.”

Nghe nói trước khi vào cung, kiếm pháp của bà ta vô cùng xuất sắc, từng nuôi chí trở thành nữ tướng quân.

Nhưng Phạm gia thế lớn, công cao chấn chủ, rốt cuộc vẫn bị hoàng đế kiêng kỵ. Ngài lấy lý do sắc phong, cưỡng ép đưa Thục phi vào cung.

Mẫu thân từng nói, điều trói buộc nữ nhân nhất từ xưa đến nay, chính là hôn nhân.

Mà Thục phi, sau khi nhập cung, bị hôn nhân giam cầm, đến khi gia tộc gặp họa, lại bị thù hận trói buộc cả đời.

Ta không thể nhìn thấy dáng vẻ tiêu sái, kiếm pháp phi phàm của bà ta khi còn ở ngoài cung. Chỉ thấy một người đàn bà bị vứt bỏ trong lãnh cung, cả người đầy hận ý, không còn bóng dáng của quá khứ.

Trong nguyên tác, kết cục của Thục phi là gì, ngay cả mẫu thân ta cũng không nhớ rõ.

Chỉ biết rằng, sau một lần bại trận, hoàng đế nghe lời gièm pha, liền tru diệt cả tộc Phạm thị, vừa mất đi một danh tướng, vừa chôn vùi cả một cuộc đời lẽ ra có thể huy hoàng của một nữ nhân.

Tiểu Đào chậc lưỡi, lắc đầu cảm thán:

“Cũng khó trách hoàng thượng bị đau đầu triền miên. Ở tiền triều đã bận rộn xử lý chính sự, về hậu cung lại chẳng có ai bình thường. Nếu là ta, chắc ta cũng không chịu nổi.”

Một câu vô tâm của Tiểu Đào lại khiến ta chợt bừng tỉnh.

Hoàng đế mắc bệnh đầu, rồi sau đó băng hà—chuyện này có liên quan đến Thục phi không?

Mọi người đều biết lãnh cung canh phòng nghiêm ngặt, Thục phi căn bản không có khả năng mưu hại thánh thượng.

Nhưng nếu thị vệ trong lãnh cung từ lâu đã bị bà ta mua chuộc thì sao?

Nếu không phải bà ta quá vội vàng muốn di.ệ.t trừ ta, e rằng chẳng ai nghi ngờ bà ta cả.

Tiêu Tố có biết chuyện này không? Ta có nên nhắc nhở hắn không?

Thục phi đối với hắn vừa có ơn cứu mạng, lại có ơn dưỡng dục.

Hắn sẽ tin ta sao? Hay chỉ nghĩ rằng ta đang chia rẽ bọn họ?

Cùng đêm đó, trong cung truyền ra tin tức thánh thượng đã tỉnh lại.

Sáng hôm sau, triều đình xôn xao.

Hoàng đế vừa nghe nói thái tử đích thân lặn lội khắp nơi, khó khăn lắm mới tìm được thần y, lập tức tán dương hắn ngay tại triều.

Nhưng theo lời của Tân Phụ Cương, người tiến cử Giang Dao Nguyệt vào cung là Tiêu Tố.

Vậy mà Tiêu Tố lại chủ động nhường công lao cho thái tử.

“Thương hại kẻ xuất đầu lộ diện” rõ ràng là hắn cố tình làm vậy để lấy lòng thái tử.

Mà thế cục hiện giờ, điều này đồng nghĩa với việc Tứ hoàng tử trở thành kẻ thù chung của bọn họ.

Xem ra, Tứ hoàng tử sắp gặp tai họa rồi.

Ta đã sớm biết, Tiêu Tố sẽ không làm chuyện vô ích.

Mỗi một nước cờ hắn đi, đều có mục đích của nó.

Lại nghe nói, thánh thượng ban thưởng vô số châu báu cho Giang Dao Nguyệt.

Nhưng nàng ta từ chối tất cả, chỉ đưa ra một điều kiện—nàng muốn vào Thái Y Viện.

Hoàng đế hào sảng vung tay, lập tức phá lệ, phong nàng làm chánh ngũ phẩm ngự y.

Trước nàng, tất cả ngự y trong cung đều là nam tử, chưa từng có tiền lệ nữ nhân làm ngự y.

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau