29
Suy đi nghĩ lại, ta vẫn quyết định viết một phong thư nặc danh để nhắc nhở Tiêu Tố, chỉ vỏn vẹn bốn chữ—”Cẩn thận Thục phi.”
Còn về chuyện Thục phi có thể ám hại hoàng đế, ta không hề nhắc đến.
Không đầy một ngày, Tuấn Phong đã đến Giang phủ, mang theo tờ giấy ấy trả lại.
“Hầu gia nói‘Nếu đã lo cho ta, vì sao không tự mình nói thẳng?’”
Ta hơi kinh ngạc:
“Hắn làm sao biết được ta viết?”
Tuấn Phong cười nhẹ:
“Thuộc hạ cũng đã hỏi y hệt như vậy.”
Nói rồi, hắn học theo giọng điệu của Tiêu Tố, chậm rãi nhả từng chữ:
“Nhìn một cái, liền biết là chữ của Yểu Yểu.”
Ta khẽ cau mày.
Hắn dường như chưa từng thấy ta viết chữ, vậy sao lại nhận ra?
Tuấn Phong vẫn tiếp tục nói:
“Hôm đó, khi vương gia chạy tới lãnh cung, Thục phi nương nương quả thực đã có ý định g.i.ế.t người.
Nhưng vương gia không dám trực diện gặp người.
Hắn thấy người có vẻ tự tin, ung dung đối phó, nên không ra mặt, chỉ âm thầm bảo vệ từ xa.
Nhìn thấy người có thể một mình chống đỡ, không cần dựa vào ai, hắn vừa mừng, lại vừa đau lòng.”
Ta không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Đợi người rời đi, vương gia liền để lại một câu trước mặt Thục phi—kẻ đối địch với người, chính là đối địch với ta.”
Tuấn Phong thoáng dừng lại, rồi như nhớ đến gì đó, bèn cười nói:
“Vương gia còn bảo, mấy ngày trước Tân tiểu tướng quân được giữ lại Giang phủ dùng bữa, hắn cũng muốn đến, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.”
Ta chợt nhớ lại hôm vào cung gặp Thục phi, mẫu thân đã giữ Tân Phụ Cương ở lại dùng cơm.
Ta bật cười:
“Lời này là ngươi thêm vào đúng không?”
Tuấn Phong cười khổ, gật đầu:
“Đúng vậy. Vương gia tuy không nói, nhưng thuộc hạ đều hiểu.
Đêm đó, hắn cứ đứng ngoài phủ, lặng lẽ nhìn vào trong, mãi cho đến khi…”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, không tiếp tục nữa, chỉ nhẹ giọng thở dài:
“Vương phi, chuyện giữa người và vương gia, chúng ta là kẻ ngoài cuộc, không dám bàn luận.
Nhưng thuộc hạ có thể nhìn ra—vương gia thực lòng thích người.
Những ngày người không ở đây, hắn ăn không ngon, ngủ không yên.
Giờ phút này, vương gia đang ở ngay ngoài phủ, người có thể ra khuyên hắn một chút không?
Coi như thuộc hạ cầu xin người vậy.”
Ta nói:
“Ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi trước không?”
Tuấn Phong nghiêm túc gật đầu:
“Xin vương phi cứ hỏi. Thuộc hạ biết gì sẽ nói nấy, tuyệt không nửa câu dối trá.”
Ta trầm giọng:
“Thích khách đêm lễ Vu Lan đã tra ra chưa? Là ai sai khiến?”
Hắn đáp ngay:
“Đã c.h.ế.c rồi. Nhưng có thể đoán được là do Tứ hoàng tử sắp xếp. Trong tay vương gia đang nắm nhược điểm của hắn, nên hắn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.
Vương gia để người về Giang phủ, cũng là vì lo lắng Tứ hoàng tử sẽ xuống tay với người, nhân tiện bày ra thế cục giả vờ bất hòa với người.”
Lời Tuấn Phong chân thành, có vẻ là sự thật.
Vậy nên đêm Vu Lan đó, không phải Tiêu Tố cố tình thử ta, mà đúng là do ta tự chuốc họa vào thân mà lộ tẩy.
Hắn là nam chính, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ qua đường, cần gì đến ta cứu mạng chứ?
Hầy… nghiệt chướng mà!
Ra khỏi phủ, quả nhiên xe ngựa của vương phủ đang đỗ cách đó không xa.
Ta đi đến, dừng lại cách xe một bước, nhẹ giọng nói:
“Vương gia, người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn bụng sẽ đói.
Thân thể là của chính mình, hà tất phải làm khổ bản thân?”
Hắn vẫn không trả lời, nhưng trong đầu ta chợt vang lên mấy câu than trách:
[Đồ vô tâm. Ngay cả liếc mắt cũng chẳng muốn, đã chán ghét ta đến vậy sao?
Muốn rời xa ta sao?]
[Rõ ràng là ngươi gạt ta, giấu ta, vậy mà vẫn nói như thể mình đúng lắm.]
[Bản vương ngay cả giận ngươi cũng không nỡ, trách ngươi một câu cũng chẳng đành.]
[Từ lúc ngươi rời đi, ta chưa từng có một đêm nào ngủ ngon.]
[Tim ta đâu phải đá, cũng sẽ thấy đau lòng.]
Nghe xong, ta không nhịn được mắng chính mình một câu, “Phi! Tra nữ!”
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cũng giấu ta không ít chuyện, xem như hai bên hòa nhau.
Ta đứng lặng hồi lâu, hắn vẫn chẳng đáp.
Ta nhướng mày, thở dài:
“Vương gia, nếu người không nói gì, vậy ta quay về đây.”
Nói rồi xoay người, chưa kịp bước đi, cả người liền bị kéo mạnh vào một vòng tay ấm áp, rắn rỏi.
Quanh thân lập tức tràn ngập hương tuyết tùng lạnh lẽo quen thuộc, xen lẫn một chút mùi thuốc đắng chát.
“Yểu Yểu, ta sai rồi, đừng phớt lờ ta nữa. Cùng ta về nhà, được không?”
Ta bị hắn siết chặt đến không thể động đậy, cố gắng nói:
“Trước tiên buông ta ra đã.”
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Ta khó nhọc hít thở, giọng hơi yếu đi:
“Nếu còn không buông, ta thật sự sẽ bị ngươi siết c.h.ế.c đấy.”
Hắn lập tức nới lỏng vòng tay, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đầy vẻ bối rối, như một tín đồ ngoan đạo đang chờ đợi phán quyết từ thần linh.
Ta bỗng nhiên rất muốn biết, nếu hắn cũng đứng trước số phận giống ta, hắn sẽ lựa chọn thế nào.
“Vương gia, nếu ngươi biết rõ rằng yêu ta sẽ khiến ngươi mất mạng, ngươi vẫn sẽ yêu ta sao?”
“Cho dù lao vào lửa đỏ, ta cũng không hối hận. Ít nhất trong khoảnh khắc tự thiêu ấy, ta có được ánh sáng.”
“Nếu chỉ để kéo dài hơi tàn mà trốn tránh tình cảm của mình, vậy có khác gì kẻ hèn nhát? Trên thế gian này, ta vĩnh viễn sẽ luôn kiên định chọn nàng.”
Ta lại hỏi:
“Không hối hận sao?”
“Hết thảy dù có c.h.ế.c trăm lần, ta cũng không hối hận.”
Tuy chín lần chết, vẫn chưa từng hối hận.
Trong lòng hắn, ta thực sự quan trọng đến vậy sao?
Trước khi đi, mẫu thân kéo ta lại, dịu dàng nói:
“Con gái ngoan, nếu con không muốn về, vậy thì đừng về. Dù thánh thượng có trách tội, vẫn còn ta và cha con chống đỡ cho con.”
Phụ thân cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy. Tuy rằng Cữu vương xem ra cũng không tệ, nhưng ta chỉ có một bảo bối như con, nhất định không thể để con chịu ấm ức.”
Mẫu thân lập tức quay đầu lườm phụ thân, bất mãn hỏi:
“Gì đây? Ông bị hắn mua chuộc rồi à? Lại còn nói giúp hắn nữa. Hắn tốt hay không ta không biết, nhưng nếu ông mà dám thiên vị hắn, ta lập tức đào một cái hầm chôn sống ông luôn!”
Phụ thân vội vã giơ tay đầu hàng, cười khổ:
“Ôi chao, tổ tông của ta ơi, ta nào dám!”
Nhìn phụ mẫu tranh cãi, ta khẽ liếc về phía xa, nơi Tiêu Tố đang đứng.
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt sâu lắng, trong đó dường như chẳng chứa gì ngoài ta.
Thân ảnh hắn đơn độc giữa gió, mong manh đến mức khiến ta có cảm giác hắn có thể đổ gục bất cứ lúc nào.
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:
“Phụ thân, mẫu thân thực ra hắn đối với con rất tốt, con chưa từng cảm thấy không hài lòng.”
Mẫu thân giật mình như gặp đại địch, kinh hãi thốt lên:
“Hỏng rồi! Con bắt đầu nói đỡ cho hắn, chẳng lẽ… con đã thích hắn rồi?”
Ta bỗng dưng sững người.
Không hiểu vì sao, trong lòng ta dâng lên một cảm giác rối loạn kỳ lạ.
“Không thể nào! Con sẽ không thích hắn!”
Mẫu thân vẫn định nói gì đó, nhưng ta vội vàng cắt ngang:
“Mẫu thân yên tâm đi, con biết rõ giới hạn của mình. Trời to đất rộng, bản thân mình vẫn là quan trọng nhất.”
Dứt lời, ta kéo Tiểu Đào lên xe ngựa của vương phủ.
Ta muốn biết, Tiêu Tố vì sao lại chấp niệm với ta đến vậy?
Muốn gỡ chuông, cần tìm người buộc chuông.
Nếu có thể hóa giải chấp niệm của hắn, liệu ta có thể rời khỏi hắn không?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.