Chương 32

32

 

Năm ngày sau, đúng dịp Trung thu, hoàng đế mở dạ yến trong cung.

Tất cả quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được phép mang theo gia quyến tham dự.

Lúc khai tiệc, trăng vừa tròn vành vạnh, sáng tỏ giữa trời.

Hoàng đế và hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, bên phải là các hoàng tử và phi tần, ta và Tiêu Tố ngồi ngay dưới Thái tử.

Bên trái là hàng ngũ quan viên và gia quyến. Phụ thân ta, với vị thế đứng đầu văn thần, ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái.

Giang Dao Nguyệt cũng có mặt tại yến tiệc, nhưng vị trí của nàng hơi khuất ở hàng thứ hai, lặng lẽ ăn uống, không muốn quá thu hút sự chú ý.

Chếch trước mặt nàng chính là Tân Phụ Cương, vừa vặn đối diện ta.

Bữa tiệc đang diễn ra, Thục phi đột nhiên tâu rằng đã chuẩn bị một vở kịch đặc biệt để dâng lên hoàng đế.

Hoàng đế vô cùng vui vẻ, lập tức truyền lệnh cho gánh hát tiến lên biểu diễn.

Nhưng khi vở kịch diễn được nửa chừng, gương mặt hoàng đế trầm xuống, bỗng nhiên hất mạnh chén rượu xuống đất, giận dữ đứng bật dậy, chỉ thẳng vào Thục phi quát lớn:

“To gan! Ngươi đang ám chỉ trẫm ngu muội, s.á.t hại trung thần sao?”

Vở kịch ấy tái hiện lại bi kịch năm đó Phạm gia quân bị cô lập, bất lực tử thủ Thiên Thủy thành.

Phạm gia trưởng tử, thứ tử chiến tử sa trường, chủ quân trong kịch lại nghe theo lời gièm pha, bức hại vị tướng trung liệt.

Thục phi từ chỗ ngồi đứng lên, đơn độc đối mặt với hoàng đế, giọng nói như lưỡi dao sắc bén:

“Chẳng lẽ không phải sao?

Phủ Định Quốc Tướng Quân, cả tộc Phạm thị trung quân ái quốc, đổi lại chỉ là hoài nghi và di.ệ.t môn tru s.á.t.

Phạm Kỳ, Phạm Lận chiến tử nơi biên quan, Định Quốc Tướng Quân cùng phu nhân, cả nhà trên dưới hơn một trăm nhân mạng đều bị xử tử.

Cháu trai duy nhất của huynh trưởng ta, khi ấy mới vừa mười một tuổi, bị giam cầm trong ngục, bệnh c.h.ế.c oan khuất.

Ngươi ngoan cố cố chấp, ngu xuẩn vô minh, tin vào lời kẻ gian.

Ngươi làm vua mà bất minh, làm phu quân mà bất nhân, làm phụ thân mà bất nghĩa.

Sao có thể xứng với hai chữ ‘Minh quân’?”

Hoàng đế tức giận đến run rẩy, ôm lấy ngực, đột nhiên phun ra một búng máu đen, thân thể lảo đảo suýt ngã.

Hoàng hậu hốt hoảng đỡ lấy ngài, lập tức truyền lệnh triệu Giang Dao Nguyệt đến xem bệnh, đồng thời hạ chỉ tống Thục phi vào ngục.

Đúng lúc này, từ góc tối phía sau bữa tiệc, một mũi tên lạnh lẽo bất ngờ bắn ra, xuyên thẳng vào tim hoàng hậu.

Hiện trường hỗn loạn.

Không ai biết Thục phi có bao nhiêu đồng lõa, cũng không rõ vẫn còn bao nhiêu thích khách ẩn mình.

Tiêu Tố vẫn nắm chặt tay ta, che chở ta trong vòng bảo vệ của hắn.

Hắn dường như quên mất ta biết võ, hoàn toàn không cần một kẻ bệnh tật như hắn bảo vệ.

Hoàng hậu ch.ế.c tại chỗ, hoàng đế mệt mỏi ngồi lại long ỷ, trong mắt tràn đầy tang thương, nhìn về phía Thục phi.

Thục phi bình tĩnh quỳ xuống, hai tay bị thị vệ khóa chặt ra sau, hai bên cổ bị kề chặt lưỡi đao sáng loáng.

Bà ta ngước nhìn hoàng đế và hoàng hậu, vừa cười vừa khóc, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bà khàn giọng nói, bi thương mà thê lương:

“Có các ngươi làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền, cũng đáng.

Hậu duệ tướng môn, thà ch.ế.c không chịu sống hèn, càng không sợ cái c.h.ế.c.

Ta cắn răng sống nhục đến ngày hôm nay, chỉ vì đợi khoảnh khắc lấy mạng các ngươi.

Ta, Phạm Thư, từ lâu đã bị loại khỏi gia phả Phạm gia.

Những gì ta làm hôm nay, chỉ là hận thù cá nhân, không liên quan đến phủ Định Quốc Tướng Quân.

Sau khi ta c.h.ế.c, không vào hoàng lăng, cũng không trở về phần mộ Phạm thị.

Ta nguyện làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không siêu sinh.”

Dứt lời, bà ta nhìn lên bầu trời đêm phía ngoài cung, rút dao c.ắ.t cổ mình.

M.á.u chảy như suối.

Thân thể bà ta từ từ ngã xuống, hơi thở yếu dần.

Trước khi nhắm mắt, bà ta nhìn về phía Tiêu Tố, cố gắng mở miệng đầy m.á.u, như muốn nói ra hai chữ ‘trả oan’.

Bên kia, thị vệ đã tóm được kẻ bắn tên, nhưng hắn đã tự s.á.t ngay tại chỗ.

Hoàng đế ra lệnh điều tra toàn bộ cung trong cung ngoài, sau đó hoàn toàn ngất lịm.

Yến tiệc bị ép phải kết thúc, tất cả diễn ra quá nhanh, đến khi rời khỏi hoàng cung, ta mới có cảm giác như vừa tỉnh khỏi một cơn mộng dài.

Ta quay sang Tiêu Tố, hỏi:

“Ngươi có biết kế hoạch của Thục phi không?”

Không khó để lý giải vì sao trước đó bà ta lại yêu cầu hoàng đế xóa tên mình khỏi gia phả Phạm thị.

Chỉ để bảo toàn danh tiếng của Phạm gia.

Bà thà làm ‘tội nhân g.i.ế.c vua’, thà làm ‘kẻ phản bội Phạm gia’, cũng không muốn danh tiếng Định Quốc Tướng Quân phủ bị vấy bẩn.

Tiêu Tố trầm mặc một lát, giọng nói cực kỳ nặng nề:

“Không biết.

Từ lần gặp mặt trước, ta và Thục phi chưa từng nói chuyện thêm lần nào.”

Lần gặp mặt trước đó, hẳn là khi hắn và Thục phi tranh chấp vì ta.

“Có lẽ, bà ấy sợ liên lụy đến ta.”

Hắn nói, giọng khàn đặc, từng câu từng chữ chậm rãi vang lên:

“Thục phi đối với ta, vừa là thầy, vừa là mẫu thân.

Bà ấy dạy ta kiếm pháp Phạm gia, truyền thụ ám ngữ độc môn, dạy ta mưu lược chiến trường.

Nếu không có bà ấy, sẽ không có Tiêu Tố của ngày hôm nay.

Nếu bà ấy không tiến cung, chắc chắn sẽ trở thành một vị nữ tướng kiêu hùng, văn võ song toàn.”

Đáng tiếc, không có nếu như…

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau