33
Năm thứ hai mươi tám Thừa Bình, ngày mười sáu tháng tám, giờ Sửu.
Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế, Tề Đức Long, mang theo khẩu dụ triệu kiến Tiêu Tố vào cung.
Giờ Dần, hướng hoàng thành vang lên tiếng chuông tang, tổng cộng bốn mươi tám hồi.
Tiếng chuông ấy báo hiệu hoàng đế băng hà.
Sau khi rồng về trời, tất cả quan tự, cung miếu trong kinh thành đều phải đánh ba vạn tiếng chuông để bái tế.
Toàn quốc mặc đồ tang, trong một trăm ngày, không nơi nào được phép diễn kịch, ca hát, trong một tháng, không ai được cử hành hôn lễ.
Ta dậy từ sớm, chải đầu rửa mặt, thay sang y phục màu trắng tang.
Quản sự vội vàng đến bẩm báo, nói bên ngoài vương phủ có người cầu kiến, chỉ đích danh muốn gặp Tiêu Tố.
Hắn không có mặt, ta đành phải tự mình ra xem.
Người đứng ngoài cửa là một nam nhân mặc hắc y, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, đầu đội đấu lạp, cố tình kéo thấp vành mũ, chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt.
Hai tay hắn đầy vết chai, đặc biệt vết chai nơi hổ khẩu tay phải rất dày, hẳn là người luyện võ đã lâu.
Xác nhận danh tính của ta xong, hắn để lại một phong thư, rồi lập tức rời đi.
Trên thư viết bốn chữ “Tố nhi thân khải”, ta lờ mờ đoán ra, hẳn là do Thục phi để lại cho Tiêu Tố.
Giờ Mão cuối, Tiêu Tố quay về vương phủ, ta liền đem thư giao cho hắn.
Hắn mở thư, ta vô tình liếc nhìn, phát hiện bên trên là một loại ký hiệu mà ta không đọc được, hẳn là ám ngữ độc môn của Phạm gia.
Xem xong thư, hắn đặt tờ giấy lên nến, đốt sạch, rồi nhẹ giọng nói:
“Thục phi nói rằng, nếu ta không thể rửa sạch oan khuất của Phạm gia sau khi lên ngôi, bà ấy c.h.ế.c cũng không nhắm mắt, sẽ hóa thành ác quỷ nguyền rủa ta.”
Ta giật mình, lồng ngực như bị bóp nghẹt.
Hắn tiếp tục:
“Yểu Yểu, trong truyền vị chiếu thư, quả thực là viết tên ta.”
Chiếu thư kia rốt cuộc là do tiên đế thực sự ban xuống, hay do Thục phi giả mạo, không ai biết rõ.
Tiên đế thật sự muốn truyền ngôi cho Thái tử, hay là Tiêu Tố, giờ cũng chẳng thể truy vấn.
Nhưng chỉ có cái tên được ghi trên chiếu thư, mới có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, được bá quan ủng hộ.
Cổ họng ta nghẹn lại, giọng nói không giấu được run rẩy:
“Ta tin… ngươi sẽ trở thành một hoàng đế tốt.”
Tiên đế đã băng hà, vậy thì hôn thư giữa ta và Tiêu Tố chẳng khác nào một tờ giấy trắng chưa đóng dấu ấn quan, không còn cần thiết phải dựa vào sự chấp thuận của hoàng đế.
Lúc này, nếu muốn hòa ly, chính là thời điểm thích hợp nhất.
Nhưng còn chưa kịp lấy ra hòa ly thư, hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, liền nói trước một bước:
“Vậy là… cuối cùng nàng vẫn muốn rời khỏi ta?”
Không đợi ta trả lời, hắn nắm lấy tay ta, kéo thẳng ra ngoài:
“Ta đưa nàng đến một nơi.”
“Đi đâu?”
Nghĩ đến việc trong sách, hắn từng gặp thích khách ám sát trước khi đăng cơ, lòng ta bỗng siết chặt, cả đường cảnh giác nhìn quanh, sợ có biến cố xảy ra.
Nhưng chúng ta không rời vương phủ, chỉ từ tiền viện đi vào hậu viện, lộ trình hoàn toàn khác so với những gì được viết trong sách.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong hậu viện có một cây hoàng cát cổ thụ cao lớn, tán lá xum xuê.
Lúc này, trên cành cây gần như treo đầy những tờ giấy tuyên hoàng đã ố vàng theo thời gian.
Mỗi một tờ giấy đều có một bức họa, bên cạnh còn có chữ viết.
Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn ta, giọng trầm thấp nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng:
“Nàng đã hỏi ta, tại sao ta nhận ra chữ của nàng, ta trúng độc ra sao, ta vì sao thích nàng, từ khi nào đã thích nàng?”
“Tất cả câu trả lời đều ở đây.”
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.