Chương 34

34

 

Ta ngẩng đầu, từng bức tranh hiện lên trước mắt.

Năm Thừa Bình thứ mười bảy, trong tranh là một thiếu niên đang quỳ gối trước cổng cung, bị phạt. Một bé gái lén lút đưa cho hắn một miếng điểm tâm.

“Đói rồi phải không? Đây là ta lấy từ yến tiệc trong cung, mau ăn đi.”

“Ngươi phạm tội gì mà không chỉ bị đánh, còn bị phạt quỳ?”

“C.h.ế.c rồi, mẫu thân ta đến tìm, ta phải đi đây…”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi, thiếu niên bị bắt nạt trong Thái Học Viện.

Cô bé nhắm chặt mắt, rõ ràng rất sợ, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt hắn.

“Không được bắt nạt hắn!”

“Ta là con gái của Hàn Lâm Viện Biên Tu Giang Tung – Giang Dao!”

Giang Tung—là tên của phụ thân ta.

Năm ấy, phụ thân ta quả thực đang làm chức Hàn Lâm Viện Biên Tu.

Tại sao lại trùng hợp đến thế?

Vẫn là năm Thừa Bình thứ hai mươi, thiếu niên bôi thuốc cho cô bé, nàng cười xòa, vỗ vai hắn an ủi.

“Ai da, không đau, thật sự không đau chút nào!”

“Này, nam nhi có nước mắt không dễ rơi, ngươi đừng khóc nữa!”

“Bọn họ thường xuyên bắt nạt ngươi sao?”

“…Ngươi lại khóc rồi! Ngươi làm bằng nước sao? Ta không hỏi nữa, ngươi đừng khóc mà!”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi mốt, hai người cùng ngồi dưới gốc cây.

“Ta phải rời kinh rồi. Mẫu thân muốn đưa ta đến Tùng Lộ Thư Viện bên ngoài thành để học, nói nơi đó non nước hữu tình, thích hợp dưỡng bệnh.”

“Mẫu thân còn nói, thân thể ta yếu nhược, đều do tên gọi không tốt, nên muốn đổi thành Giang Vô.”

“Nhưng ta cảm thấy mẫu thân như đã thay đổi, nhất định là có chuyện giấu ta.”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi lăm, thiếu nữ phát bệnh, được đưa đến chùa Phật tĩnh dưỡng.

Nàng trồng hoa, gảy đàn, chép kinh, tọa thiền, thậm chí còn có vài bức vẽ những tư thế kỳ lạ.

Chỉ một cái liếc mắt, ta liền nhận ra đó là Bát Đoạn Cẩm mà mẫu thân dạy ta.

Năm Thừa Bình thứ hai mươi sáu, thiếu niên tìm đến chùa, thiếu nữ mừng rỡ chạy đến.

“Ê! Là ngươi sao? Cuối cùng cũng được ra khỏi cung rồi sao?”

“Ngươi không biết đâu, ta ở đây buồn đến mức sắp mốc meo rồi!”

“Mẫu thân ta rất tốt, còn tốt hơn cả mẫu thân ruột của ta.”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi tám, hai người thành thân.

Bái đường.

Hợp cẩn giao bôi.

Thậm chí còn có động phòng hoa chúc, nhưng trong tranh, hai người chỉ ôm nhau ngủ yên.

Hai người về nhà, quỳ trước từ đường nghe huấn thị.

Bên cạnh viết:

“Một, trước khi Yểu Yểu khỏi bệnh, không được động phòng.

Hai, không được lừa gạt, không được giấu diếm, phải tôn trọng nàng, toàn tâm toàn ý với nàng.

Ba, không được nạp thiếp, không được nuôi ngoại thất, không được có tiểu tam.

Cuối cùng, ngươi không thể làm hoàng đế.”

Ta đoán được ai là người đã đặt ra những quy định này.

Không để Tiêu Tố làm hoàng đế, có lẽ là để tránh đi vào vết xe đổ trong sách.

Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, mùa hạ, thiếu nữ nằm trên giường bệnh, thiếu niên dỗ nàng uống thuốc.

“Đắng quá.”

“Ta có thể không uống được không?”

Năm Thừa Bình thứ hai mươi chín, mùa đông, tuyết rơi đầy trời.

Trong tranh, thiếu nữ ngã vào lòng thiếu niên, một mũi tên xuyên qua ngực.

“Phu quân, đừng khóc.”

“Bệnh của ta… vốn dĩ đã không sống lâu được.”

“Thay ta chăm sóc phụ mẫu ta.”

Thiếu niên ôm nàng khóc đến tan nát cõi lòng, cầu xin nàng đừng rời đi.

Cùng năm ấy, hắn giương mũi tên đâm vào chính trái tim mình, gục ngã trước một ngôi mộ.

Trên bia khắc bốn chữ—Mộ của ái thê Giang Vô.

Bức tranh cuối cùng dừng lại ở năm Thừa Bình thứ hai mươi chín.

“Có người nói với ta rằng, ta rất quan trọng với thế giới này.

Có lẽ nếu ta ch.ế.c đi, mọi thứ sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.”

“Vậy nên ngươi đã tự s.á.t? Còn dùng chính mũi tên đã g.iế.c nàng?”

“Phải.”

“Nếu chẳng có cơ hội nào để quay lại thì sao?”

“Dù có c.h.ế.c chín lần, ta cũng không hối hận. May mắn thay, ta đã gặp lại nàng.”

Giờ đây, ta cuối cùng cũng hiểu.

Hắn không giống với Tiêu Tố trong sách, hắn chưa từng lợi dụng Giang gia, chưa từng làm hoàng đế, thậm chí vì muốn cứu Giang Vô mà chấp nhận c.hế.c theo nàng.

Nhưng ta… có phải người trong tranh không?

Dù nàng có cùng khuôn mặt, tên gọi, thân phận, cha mẹ với ta, nhưng ta chưa từng cùng Tiêu Tố trải qua những điều ấy.

Ta và nàng là hai con người khác nhau.

Tiêu Tố chấp niệm là nàng, không phải ta.

“Tiêu Tố, đáng tiếc ta không phải nàng.”

“Nàng chính là nàng, nàng chính là Yểu Yểu của ta.

Mặc dù ta không rõ tại sao kiếp này nàng không mắc bệnh, cũng không tiến cung, nhưng ta yêu nàng, ta sẽ không nhận sai.

Mắt có thể nhìn lầm, nhưng tim ta thì không.”

Ta không biết phải giải thích thế nào.

Hoặc có lẽ, dù ta có nói gì, hắn cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.

Chìm trong yên lặng hồi lâu, hắn dường như bị rút cạn sức lực, ngước nhìn phương đông nơi ánh sáng mờ nhạt sắp ló dạng, nhẹ giọng nói:

“Hậu cung không phải chốn tốt đẹp gì.

Thục phi, Từ thị, hoàng hậu, hoàng quý phi, có người vì tình mà đau khổ, có người vì quyền mà chịu nhọc, có người bị thù hận làm mờ mắt.

Cuối cùng, tất cả bọn họ đều thay đổi, mất đi chính mình.

Yểu Yểu, ta biết nàng không muốn trở thành một trong số họ, không muốn bị giam cầm trong tường thành hoàng cung.

Ta để nàng đi. Chỉ mong cả đời này nàng có thể bình an, không ưu không phiền.”

Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.

Chương trước Chương sau