35
Trước khi Tiêu Tố đăng cơ, Thái tử khởi binh tạo phản, nghe nói là mưu kế của cữu cữu hắn.
Bọn họ ban bố cáo thị khắp thiên hạ, tố cáo Tiêu Tố hạ độc tiên đế, sửa đổi chiếu thư truyền ngôi, không danh chính ngôn thuận.
Chưa đầy bốn ngày, quân đội của Thái tử bị Tân Phụ Cương dẫn binh trấn áp.
Kết cục của cuộc binh biến này là: Thái tử tự sát, cữu cữu hắn bị tống giam, phán lưu đày.
Tiêu Tố đăng cơ, đổi niên hiệu Đức Chiêu, vừa lên ngôi đã ban xuống ba đạo thánh chỉ.
Thứ nhất, giảm nhẹ thuế khóa, lao dịch.
Thứ hai, rửa sạch oan khuất của Phạm gia.
Thứ ba, tuyên cáo thiên hạ hòa ly.
Hắn chấp thuận đơn từ quan của phụ thân ta.
Sáng sớm hôm ấy, ta dẫn theo Tiểu Đào, cùng phụ mẫu rời khỏi kinh thành, khi trời vẫn chưa sáng hẳn.
Ra khỏi cổng thành, ta vén rèm xe, ngoảnh đầu nhìn lại.
Dưới ánh bình minh đầu ngày, trên tường thành dường như có một người đứng lặng, dõi mắt nhìn theo xe ngựa dần khuất bóng.
Ta không rõ có phải ảo giác hay không, nhưng dường như nghe thấy giọng của Tiêu Tố, vọng đến từ nơi xa.
Hắn đang nói lời từ biệt với ta, giọng yếu ớt và xa xôi.
Sau khi rời kinh, chúng ta về quê nhà của phụ thân, Du Châu.
Không lâu sau, Tân Phụ Cương giục ngựa đến, tìm ta từ biệt.
Hắn nói:
” Yểu Yểu, ta phải trở lại Bắc Cương rồi.”
“Giống như muội từng nói, ở vị trí nào, phải làm tròn trách nhiệm vị trí ấy. Ta phải tiếp tục đuổi theo ngọn gió vạn dặm.”
“Lần sau gặp lại, không biết là năm nào tháng nào… cũng có thể là vĩnh viễn không còn cơ hội gặp lại nữa.”
“Trước khi đi, ta thèm tay nghề của dưỡng mẫu, nên đặc biệt ghé Du Châu ăn một bữa.”
Phụ mẫu ta đã nhận hắn làm nghĩa tử, vậy nên hắn cũng chính thức là ca ca ta.
Trước khi rời đi, mẫu thân ta vội vã chuẩn bị một túi lớn lương khô, sợ hắn đói dọc đường.
Ta không có gì để tặng, đành trả lại ngọc bội cho hắn.
Hắn không nhận, cười nói:
“Đều là người một nhà, muội còn khách sáo làm gì?”
Ta chỉ đành nói:
“Ca ca bảo trọng.”
Hắn vẫy tay, giơ roi thúc ngựa, chỉ để lại bóng lưng tiêu sái, dần dần xa khuất.
Không lâu sau, Giang Dao Nguyệt cũng đến.
Nàng nói:
“Kẻ đánh cắp y thư nhà Biển, vứt bỏ sư phụ ta năm đó, không chỉ bị tước danh vị ngự y, còn vì dã tâm bất chính mà bị tống vào ngục.”
“Đến lúc ta về Thiệm Châu, báo tin này cho sư phụ. Dưới suối vàng, người cũng có thể nhắm mắt rồi.”
Ta hỏi:
“Sau đó thì sao? Có dự định gì chưa?”
Nàng nhìn về phương Bắc Cương, khẽ cười:
“Có lẽ sẽ đến biên cương, vào quân doanh, cứu giúp nhiều người hơn.”
“Nếu nơi đó không cần ta, ta sẽ lang bạt khắp nơi, truyền bá y thuật Biển gia.”
Nàng quả thật khác biệt với Giang Dao Nguyệt trong sách.
Nàng dốc lòng theo đuổi con đường mình chọn, nhưng tuyệt đối không bị ràng buộc bởi ái tình.
Thế gian này, có nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu rất nhiều.
Ví dụ như trách nhiệm.
Dường như mỗi người xung quanh ta, đều sống thấu triệt hơn ta rất nhiều.
Ta ngập ngừng, hỏi thăm bệnh tình của Tiêu Tố.
Nàng khẽ nhíu mày, làm bộ bấm đốt ngón tay, rồi bán tín bán nghi đáp:
“Chắc là không lâu nữa đâu, cùng lắm chỉ vài năm thôi.”
Chỉ còn vài năm?
Ta không dám suy nghĩ sâu hơn về câu nói ấy.
Là bệnh tình hắn chỉ còn vài năm để sống, hay là chỉ còn vài năm để khỏi bệnh?
Tiễn bọn họ đi, cuộc sống dần trở lại bình yên.
Năm thứ hai ở Du Châu, phụ thân mở một tư thục.
Không ngờ trạng nguyên năm ấy, sau làm tể tướng, giờ lại gặp cảnh mở tư thục mà không có môn sinh.
Phụ thân bèn dựng một tấm biển trước cửa, viết rằng:
“Bất kể nam nữ, chỉ cần muốn học chữ, đều có thể vào học miễn phí.”
Mẫu thân cũng góp sức quản lý, chạy đôn chạy đáo giúp phụ thân tuyên truyền khắp nơi.
Dần dà, môn sinh của tư thục ngày càng đông.
Ta và Tiểu Đào cũng vào giúp việc.
Không lâu sau, mẫu thân mở thêm một nữ học bên cạnh tư thục.
Không dạy tam tòng tứ đức, tam cương ngũ thường, cũng không dạy cách lấy lòng trượng phu, mà dạy nữ nhân tự lập, không phụ thuộc vào ai, dạy họ cách làm nghề, kiếm tiền nuôi sống chính mình, nếu bị bất công, phải biết phản kháng.
Ngoài ra, mẫu thân còn bảo ta dạy họ một ít thuật phòng thân.
Chỉ tiếc, ngày lành không kéo dài lâu, quan phủ đóng cửa tư thục.
Nguyên do là một nữ môn sinh, vì bị phu quân bạo hành nhiều năm, cuối cùng chịu không nổi mà phản kháng, sơ ý đánh ch.ế.c chồng mình.
Nàng bị thứ sử bắt giam, khép vào tội gi.ế.c người, phán xử trảm thị chúng.
Nhưng còn chưa kịp hành hình, thứ sử đã bị điều tra ra tội danh tham ô, nhận hối lộ, bị cách chức.
Tân thứ sử xử lý vụ án công bằng, trả tự do cho nữ nhân, đồng thời cho mở lại tư thục.
Tháng sau, triều đình ban bố hai đạo chính sách.
Thứ nhất, cho phép nữ tử nhập học, khuyến khích nữ tử tham gia kinh doanh, tự lập mưu sinh.
Thứ hai, nam nữ bình quyền. Nếu hôn nhân không hòa hợp, nữ tử cũng có thể chủ động hòa ly, không cần dựa vào quyết định của nhà chồng.
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.