11.
Có một mũi kim châm vào da tôi, đau đến mức tôi nhíu chặt mày, các ngón chân cũng co lại theo bản năng.
Cơn đau như lan đến tận từng kẽ xương.
Thuốc từ từ truyền vào cơ thể, đau đớn tạm thời dịu đi.
Nhưng những nỗi đau trong đời… chẳng có loại thuốc nào có thể làm dịu.
Trên đầu giường có người đang bận rộn.
Là bác sĩ, là y tá, tiếng ồn ào lo lắng vang bên tai tôi.
Chỉ số sinh mệnh trên màn hình điện tâm đồ yếu dần.
Trong khoảnh khắc cận kề cái c/h/ế/t, tôi lại nhìn thấy Tiểu Trì.
Con ngồi giữa một bãi cỏ mềm mại, thân hình bé xíu nằm rạp xuống thảm cỏ.
Khi ngẩng đầu lên, gương mặt tròn trĩnh của con nở nụ cười, đôi má lúm đồng tiền hiện rõ, lông mày cong cong dịu dàng.
Con ngọt ngào gọi tôi:
“Mẹ ơi.”
Tôi muốn chạy đến ôm lấy con.
Nhưng bên tai vẫn còn ai đó gọi tôi, gọi tên tôi không ngừng.
Khung cảnh trở nên méo mó, khuôn mặt Phó Diên Lễ hiện ra trước mắt.
Anh đang gọi tên tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn đi với Tiểu Trì.
Tôi muốn nói:
“Dừng lại đi. Cứ thế này mà rời đi… là ước nguyện cuối cùng của tôi.”
Nhưng anh không dừng.
Những ngày qua, anh đã tìm đủ bác sĩ giỏi nhất để cứu mạng tôi.
Nhưng dù thuốc có tốt đến đâu cũng không còn tác dụng.
Tôi không còn ý chí cầu sống.
Tâm trí tôi đã sớm đi theo Tiểu Trì trong giấc mơ.
Nhưng thực tại, Phó Diên Lễ lại níu tôi thật chặt, không cho tôi đi.
Cho đến khi… điện tâm đồ có tín hiệu trở lại.
Là anh đã kéo tôi về từ Quỷ Môn Quan.
Anh nói mình là ân nhân cứu mạng tôi, mạng tôi là của anh, tôi phải quý trọng nó.
Tôi nằm viện suốt một tuần.
Trong suốt một tuần đó, Phó Diên Lễ không rời nửa bước.
Nhưng tôi biết, tôi không trụ nổi nữa.
Và rồi, khi sinh mệnh sắp cạn, người tôi không muốn gặp nhất… lại xuất hiện.
Đêm trước Giáng Sinh.
Lương Bình Sương đứng cạnh giường bệnh của tôi.
Bộ dạng tôi thế này, cô ta nhất định rất hả hê.
Cô ta quan sát dáng vẻ tiều tụy và bệnh tật của tôi, ngắm nghía vẻ xấu xí và yếu ớt của tôi một cách thỏa mãn.
Thế mà lại nói:
“Quả là báo ứng.”
Rồi cô ta bổ sung một câu:
“Là báo ứng của Phó Diên Lễ.
Bao nhiêu năm qua, anh ta đùa giỡn tôi, lợi dụng tôi, khiến tôi c/h/ế/t tâm vì anh ta.
Cuối cùng lại bảo… chưa từng yêu tôi.
Ngay cả con mèo anh ta tặng tôi, cũng đòi lại.
Anh ta dựa vào đâu chứ?”
Từng câu, từng chữ vang lên đứt quãng bên tai, nện vào trái tim đã c/h/ế/t lặng của tôi.
Thì ra, đến cuối cùng — không ai trong chúng tôi đạt được điều mình mong muốn.
“Đường Chi, chắc cô rất thắc mắc, tại sao anh ấy lại hận đứa con của cô đến vậy.”
Lương Bình Sương cúi xuống, ghé sát tai tôi, dùng hơi thở cuối cùng của tôi để kết liễu:
“Vì anh ta tưởng đứa trẻ đó là con của cô và Hạ Nghi Quang.”
“Là tôi nói với anh ta như vậy.”
“Là tôi làm giả giấy giám định huyết thống.”
“Và anh ta… tin.”
Cô ta bật cười lớn, cả người run rẩy, nhưng khóe mắt lại rơi nước mắt:
“Anh ta thật sự tin!”
Tim tôi đập loạn trong lồng ngực, tôi không rõ đó là phẫn nộ hay thứ gì khác.
Nhưng Lương Bình Sương vẫn chưa dừng lại.
“Cô biết không? Khi con cô c/h/ế/t, người cha ruột là Phó Diên Lễ — lại thấy… may mắn.”
“Anh ta tưởng… đứa trẻ đó c/h/ế/t rồi, thì có thể bắt đầu lại với cô.”
Anh ta tưởng là khởi đầu, nào ngờ… lại là kết thúc.
Tôi gắng nâng mí mắt nặng nề, hé mắt nhìn.
Ngón tay tôi khẽ động.
Thứ đầu tiên tôi thấy — là Phó Diên Lễ bước vào.
Anh nắm lấy tay Lương Bình Sương, kéo cô ta ra ngoài, gầm lên:
“Cút đi!”
Lương Bình Sương vẫn gào lên từng câu:
“Phó Diên Lễ, anh đáng đời! Đáng đời!”
Anh ta quả thật đáng đời.
Nhưng tôi — còn đáng đời hơn.
Sau khi Lương Bình Sương rời đi, Phó Diên Lễ nổi cơn thịnh nộ.
Anh mắng chửi rất nhiều người, như đang trút giận vô lực vào không khí.
Anh muốn đút nước cho tôi.
Nhưng chỉ cần là anh — tôi không uống.
Cuối cùng phải để y tá đút.
Anh đứng bên nhìn, đợi y tá rời đi, lại muốn lau miệng giúp tôi.
Tôi quay mặt sang chỗ khác, nhìn tuyết đang rơi ngoài cửa sổ.
Tôi thì thào:
“Sắp đến Giáng Sinh rồi nhỉ?”
Phó Diên Lễ:
“Ừ, mai là Giáng Sinh rồi.
Chúng ta cùng đón lễ nhé?”
Tôi phải cố gắng sống đến hôm đó.
Để đi gặp Tiểu Trì.
“Tiểu Chi, anh sẽ chữa khỏi cho em.”
Anh nắm chặt tay tôi, cố gắng che đi những vết kim chằng chịt.
“Lẽ ra anh nên biết sớm, em gầy như vậy, sắc mặt kém như vậy, sao anh lại không nhận ra em bệnh chứ?”
Anh không nhận ra.
Nhưng tôi — đã từng nói với anh rồi.
Hôm đó, tôi hỏi:
“Dạo này dạ dày em cứ đau… nếu là bệnh nan y thì sao?”
Phó Diên Lễ nghe xong chỉ đặt đũa xuống, nói:
“Vậy đừng có c/h/ế/t ở đây, xui xẻo.”
Bây giờ thật sự là bệnh nan y rồi.
Anh còn thấy xui xẻo không?
Chương này đã bị khoá. Bạn vui lòng ấn vào Popup để mở khoá nội dung. Lỡ ấn x thì mọi người loading lại web là hiện popup.